Quân Giáo Sinh
Chương 366 : Tái hiện ký ức
Ngày đăng: 10:10 18/04/20
Nghe thanh âm khàn khàn của Udyr lặp lại tên mình, hốc mắt Lăng Phong nóng lên, cái ôm mạnh mẽ và đôi mắt ôn nhu của Udyr, khiến cho Lăng Phong căn bản không có cách nào quyết tâm đẩy y ra được, đành phải cứng ngắc mặc cho y ôm.
Hai người ôm nhau thật lâu, lâu đến độ bên tai chỉ còn lại có tiếng hít thở của người kia.
Độ ấm trên thân thể nam nhân tên Lăng Phong trong lòng, mùi thơm của sữa tắm, mái tóc mềm mại đen nhánh như mực, còn có cặp mắt trong veo kia — hết thảy mọi thứ đều vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho người ta muốn rơi lệ.
Sự xuất hiện của người này, làm cho khoảng trống dưới đáy lòng nhiều năm qua rốt cuộc cũng được lấp đầy.
Đáng tiếc, Udyr lại căn bản không thể nhớ nổi những ký ức kia –
Giữa bọn họ từng có những kỉ niệm như thế nào, y từng yêu thương hắn bao nhiêu….
Những ký ức quý giá đó, đã sớm bị người khác cố ý xóa đi.
Udyr buông Lăng Phong ra, có chút đau lòng nhẹ nhàng sờ tóc của nam nhân, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, thấp giọng hỏi. “Lăng Phong, tôi không nhớ rõ những việc trước kia, em có biết năm đó đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Lăng Phong ngưng một chút, dời tầm mắt, ra vẻ bình tĩnh nói. “Tôi chỉ biết, anh bị người khác làm phẫu thuật loại bỏ ký ức.”
Udyr khẽ nhíu mày. “Phẫu thuật loại bỏ ký ức?”
Lăng Phong gật gật đầu. “Loại phẫu thuật này có thể loại bỏ một phần ký ức trong đại não, mà không gây ra bất cứ tổn thương nào đối với nó.”
Udyr trở nên trầm mặc. Rõ ràng, cái gọi là “phẫu thuật loại bỏ ký ức” này không thể tránh khỏi có quan hệ với đám “trưởng bối” trong gia tộc Sarman kia. Những năm gần đây, lúc mình cự tuyệt Omega bọn họ giới thiệu, mỗi lần nhắc đến “người trong trí nhớ”, sắc mặt bọn họ đều sẽ trở nên vô cùng kỳ quái, có lẽ là do chột dạ đi?
Ánh mắt của Udyr hơi trầm xuống, cúi đầu nhìn Lăng Phong hỏi. “Tôi có thể tìm lại những ký ức kia đươc không?”
Lăng Phong quay đầu đi chỗ khác, không biết nên nói gì mới tốt.
Là có thể tìm về, thế nhưng sẽ phải mạo hiểm rất lớn. Lăng Phong biết chính mình không nên nói, thế nhưng, với tính cách của Udyr, cho dù mình không nói, y cũng nhất định có thể biết được thông qua con đường khác….
Udyr đặt tay trên vai Lăng Phong, nghiêm túc chăm chú nhìn vào hắn, ngữ khí ôn nhu lại kiên định nói. “Em biết không? Những năm gần đây tôi vẫn không thể ngủ yên, trong mộng luôn xuất hiện bóng hình của em, lại căn bản không thể thấy rõ bộ dáng…. Với tôi mà nói, đoạn ký ức kia vô cùng quan trọng, tôi không thể cứ như vậy mà vứt bỏ nó… tất cả những thứ thuộc về em, tôi đều không muốn quên.”
Ôn nhu và thâm tình trong ánh mắt của nam nhân, khiến cho trái tim Lăng Phong đột nhiên run lên.
Còn tưởng rằng Udyr đã hoàn toàn quên đi quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới, lại không nghĩ đến, những năm gần đây y cư nhiên vẫn chưa từng buông tay. Cho dù bị người khác xóa bỏ ký ức, y vẫn cố chấp ở trong mộng cảnh tìm kiếm những kỉ niệm trân quý đã qua.
Chỉ bằng một một cái vòng cổ có khắc tên, cùng một ít mộng cảnh mơ hồ, y cư nhiên lại tìm kiếm nhiều năm như vậy….
Nam nhân này cố chấp muốn chết, thật sự là khiến người ta phải rung động, cũng thật đau lòng.
Udyr thấy biểu tình của Lăng Phong có chút dao động, vội vàng nhẹ giọng nói. “Nói cho tôi biết có được không? Nói cho tôi biết cách để khôi phục ký ức, tôi hy vọng có thể nghe được từ chính miệng em, tôi không muốn đi hỏi những bác sĩ khác.”
Lăng Phong trầm mặc thật lâu, mới nhẹ giọng nói. “Tôi… biết một phương pháp, thế nhưng…. phương pháp này phải mạo hiểm cực kỳ lớn.”
Udyr quyết đoán đáp. “Không sao, em cứ nói nghe thử một chút.”
Lăng Phong mở miệng nói. “Cần tìm chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh làm phẫu thuật hộp sọ, tiến hành kích điện trực tiếp vào vỏ đại não. Việc này đòi hỏi bác sĩ phải cực kỳ có kinh nghiệm, nếu thao tác xuất hiện sai lệch, rất có thể sẽ tổn thương đến đại não, nghiêm trọng nhất, thậm chí sẽ khiến cho người nhận giải phẫu trực tiếp biến thành người thực vật.”
Udyr mỉm cười một chút. “Tôi biết rồi.”
Thấy Udyr xoay người rời đi, Lăng Phong vội vàng ngăn cản y. “Anh muốn đi làm giải phẫu này sao? Không được, việc đó rất mạo hiểm….”
Lăng Phong còn chưa nói xong, Udyr đã dừng bước, quay đầu nhìn thật sâu vào mắt hắn. “So với việc phải quên đi em, mạo hiểm như vậy, tôi hoàn toàn có thể chịu được. Lại nói, chỉ cần tìm một bác sĩ nhiều kinh nghiệm, loại mạo hiểm này hoàn toàn có thể giảm tới mức thấp nhất, không phải sao?” Udyr nói xong liền cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Lăng Phong, thấp giọng nói. “Chờ tôi trở lại.”
Quân đoàn trưởng quân đoàn Sắc Vi lúc ấy – ông nội của Udyr, Christer Sarman, là một nam nhân có tính cách cực kỳ lãnh khốc và cường ngạnh, ông đối với việc kế thừa huyết thống lại càng là cố chấp đến gần như bị bệnh.
Hôn nhân của đám con cháu trong gia tộc Sarman đều phải kết nối tới lợi ích gia tộc, bạn đời cũng là do các trưởng bối tự mình lựa chọn, người mà bọn họ chọn cho Udyr là một vị thiên kim của gia tộc Olav, nghe nói mới vừa mười tám tuổi, chuẩn bị đến kỳ phát tình, ôn nhu xinh đẹp lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa, Omega như vậy mới là người con dâu tốt nhất mà bọn họ cần.
Dưới con mắt của bọn họ, nam nhân mà Udyr thích kia chỉ là một Beta bình thường, lại là cô nhi không cha không mẹ, một nam nhân như vậy làm sao có thể được viết vào gia phả của gia tộc Sarman?
Christer bức Udyr chia tay với Lăng Phong, không ngờ Udyr lại nổi điên, cư nhiên lớn mật dẫn Lăng Phong trốn khỏi thủ đô.
Hai người đến sống tại một trấn nhỏ trên tinh cầu Oman hoang vu, nơi đó tuyết rơi quanh năm, tuyết trắng mù mịt trở thành phong cảnh duy nhất trong đôi mắt. Thế nhưng cho dù bên ngoài giá rét lạnh lẽo, nhưng hai người dựa sát vào nhau ở trong phòng, lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sau này, Lăng Phong rốt cuộc buông bỏ phòng bị dưới đáy lòng, nói cho Udyr biết việc mình là Omega.
Hắn chủ động ngừng dùng thuốc ức chế, khi kỳ phát tình đầu tiên đến, có chút bất an mở rộng thân thể, để Udyr đánh dấu hoàn toàn.
Bọn họ có con.
Tiểu anh hài sinh ra trong một đêm khuya tuyết lớn, Udyr đặt cho nó cái tên Snow, hai người ôm tiểu anh hài nhỏ bé vào ngực, nắm ngón tay mềm mềm của con, hạnh phúc đến quên cả tình cảnh khó khăn trong thời gian qua.
Một nhà ba người trải qua bốn năm gian khổ nhưng vô cùng ấm áp, cho đến khi bị gia tộc Sarman phát hiện ra nơi ẩn thân.
Udyr mãi mãi cũng không thể quên ngày ly biệt đó.
Trên trời hạ xuống một trận tuyết lớn, thức ăn dự trữ trong nhà sắp hết, y ra ngoài mua thức ăn, lúc gần đi còn ôm Lăng Phong, lưu luyến không rời hôn lên trán hắn.
Lăng Phong mỉm cười nói. “Về sớm một chút.”
Tiểu Snow đứng bên cạnh ngóng trông nhìn y, học theo baba, dùng thanh âm non nớt nói. “Về sớm một chút nga.”
Udyr nhịn không được nở nụ cười, xoa xoa khuôn mặt của con trai, thấp giọng nói. “Rất nhanh sẽ trở lại, mang thức ăn ngon cho con.”
Thế nhưng, khi y về tới nhà, nhìn đến lại là ông nội sắc mặt âm trầm cùng một đám binh lính mặc quân trang trắng tinh, xe huyền phù có in đồ án hình hoa sắc vi màu trắng đứng ở bên cạnh, giữa nền tuyết càng có vẻ chói mắt.
Trong nhà không một bóng người, Lăng Phong nhận thấy tình hình không ổn đã mang theo Snow bốn tuổi lén lút bỏ trốn.
Y giống như phát điên tìm Lăng Phong khắp nơi, lại bị người của quân đoàn Sắc Vi trực tiếp đánh ngất mang đi.
Từ đó về sau, y không còn gặp lại Lăng Phong nữa.
Y bị mang về nhà, dưới sự sắp xếp của lão tướng quân Christer, tiến hành giải phẫu loại bỏ ký ức. Khi tỉnh lại, trong tay của y còn gắt gao nắm chặt một cái vòng cổ — tinh thạch trong suốt màu xanh da trời, bên trong có khắc một cái tên: Lăng Phong.
Đó là quà sinh nhật y từng đưa cho Lăng Phong.
Bên trong cái vòng cổ kia vốn dĩ không có tên, chỉ là mấy ngày trước khi đi ngang qua một góc đường, vừa lúc thấy một cửa hàng chuyên gia công vòng cổ, y tháo chiếc vòng này xuống khỏi cổ Lăng Phong, dự tính hôm nay lúc đi mua đồ thì thuận tiện đến gia công một chút, đem cái tên “Lăng Phong” này khắc vào bên trong tinh thạch, kỉ niệm năm năm quen nhau.
Đáng tiếc, chiếc vòng cổ có khắc tên này, y còn chưa tặng được.
Y đã quên Lăng Phong là ai.
Lúc tỉnh lại nhìn vòng cổ trong tay, nơi ngực trái truyền đến một cảm giác đau đớn, lại hoàn toàn không thể nhớ rõ bất cứ thứ gì về cái tên này.
Hết chương 66.