Quân Giáo Sinh
Chương 375 : Tập huấn dã ngoại(3)
Ngày đăng: 10:10 18/04/20
Sau khi đạt cao trào, Lâm Viễn nằm trong vòng tay ấm áp của Caesar, giống như một chú mèo được thỏa mãn, toàn thân đều lười biếng không muốn động đậy. Dư vị khoái cảm mãnh liệt như thủy triều thong thả quét qua từng lỗ chân lông trên cơ thể, làm cho Lâm Viễn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Có lẽ là vì từ nhỏ đến lớn đều tiêm thuốc ức chế, Lâm Viễn luôn rất lãnh đạm với dục vọng, sau khi lớn lên cũng rất ít tự an ủi, hứng thú của cậu đều đặt hết ở thao tác cơ giáp và các loại lịch sử quân sự, vô cùng trúc trắc về phương diện này. Mà hôm nay, khi Caesar dùng tay giúp cậu, mang đến cho cơ thể cậu một loại khoái cảm mãnh liệt mà xa lạ, đã mở ra trước mắt Lâm Viễn một cánh cửa bước vào thế giới mới.
— Loại trải nghiệm này thật mới mẻ, cũng thật kích thích.
Tim vẫn đập rất nhanh, Lâm Viễn thở sâu ổn định tâm tình, điều chỉnh tư thế một chút, đang định chuẩn bị ngủ, lại đột nhiên cảm thấy một thứ gì đó vừa nóng vừa cứng chọc vào bụng mình. Cách tầng quân trang, thứ cứng rắn kia giống như một con mãnh thú đang bị nhốt, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp đập kịch liệt ở mặt trên của nó.
Phía dưới Caesar đã sớm cứng rắn đến phát đau, cách quần quân trang chọc vào bụng Lâm Viễn, Caesar cố kìm nén xúc động muốn lập tức bổ nhào vào người trước mặt này, nhẹ nhàng cầm tay Lâm Viễn, dẫn đường đặt tay cậu vào chỗ đó, thấp giọng nói. “Giúp tôi, có được không?”
Lâm Viễn. “…………”
Thanh âm trầm thấp của Caesar lộ ra một mạt khàn khàn kì quái, bên trong lều trại tĩnh lặng có vẻ càng thêm gợi cảm.
Lòng bàn tay cảm nhận được rõ ràng hình dạng của khí quan, Lâm Viễn do dự một lát, liền học động tác của Caesar, đưa tay nhẹ nhàng cởi bỏ thắt lưng của hắn.
Trong quan niệm của Lâm Viễn, cho dù là bạn bè hay người yêu, cũng phải luôn đối xử công bằng với nhau, Caesar vừa giúp cậu, cậu cũng có thể giúp Caesar một lần, hai người hỗ trợ lẫn nhau, không ai bị thiệt chút gì mới là tốt nhất.
Lâm Viễn hạ quyết tâm, cẩn thận cởi bỏ dây lưng của Caesar.
Lần đầu làm loại chuyện này, động tác của Lâm Viễn có hơi trúc trắc, vụng về kéo quần lót của Caesar xuống, khí quan cứng rắn bên trong lập tức bật ra ngoài, nhiệt độ nóng bỏng cùng với kích thước dọa người khiến cho da đầu Lâm Viễn run lên một trận, cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu quỷ dị, nhẹ nhàng cầm tính khí của Caesar.
Cùng là khí quan, nhưng của Alpha lại lớn hơn rất nhiều so với Omega, một bàn tay của Lâm Viễn thiếu chút nữa thì cầm không được, mặt trên của khí quan nóng bỏng nổi đầy gân xanh và mạch máu, nhảy lên kịch liệt trong lòng bàn tay, cầm bộ vị mẫn cảm của đối phương, loại cảm giác này vô cùng thần kỳ.
Lâm Viễn có chút tò mò nhẹ nhàng sờ sờ nó, sau đó học theo động tác của Caesar, bắt đầu chuyển động lên xuống.
— Cả thân thể Caesar đều cứng ngắc như pho tượng.
Không nghĩ tới, chỉ một câu “giúp tôi” tùy tiện như vậy, Lâm Viễn cư nhiên lại thật sự đến giúp….
Tư duy của Omega này rõ ràng rất khác so với người bình thường, trong quan niệm của cậu, có lẽ hoàn toàn không có thứ gọi là “ngượng ngùng”, bạn học Lâm Viễn vô cùng thẳng thắn, thản nhiên và mạnh bạo, cậu đơn giản qua loa mà đem chuyện này lý giải thành một loại “Nguyên tắc công bằng” — nếu cậu giúp tôi, tôi đây cũng sẽ đến giúp cậu, hỗ trợ lẫn nhau, không ai bị thiệt cả.
Cậu không hề biết, động tác như vậy là ngọt ngào và tra tấn cỡ nào đối với Caesar.
Tiếng hít thở của Caesar cơ hồ lập tức trở nên nặng nhọc.
Được Omega mà mình thích nhẹ nhàng cầm tính khí, chỉ là tưởng tượng đến hình ảnh kia thôi đã đủ làm cho Caesar kích động không thôi rồi, huống chi, Lâm Viễn còn rất có tinh thần học hỏi những động tác vừa rồi của Caesar, một chốc lại niết niết hai quả cầu thịt, một lát lại sờ sờ đỉnh phía trước, ngón tay thon dài cầm tính khí trượt động theo tiết tấu, rất nghiêm túc, rất kiên nhẫn lấy lòng Caesar.
— Caesar sắp điên rồi.
Khí quan nóng bỏng bị nắm trong lòng bàn tay hơi lạnh của Lâm Viễn, Caesar cảm thấy bản thân chẳng khác nào đang đứng ở ranh giới giữa thiên đường và địa ngục.
Vốn đã kìm nén rất vất vả, loại động tác giống như gãi không đúng chỗ ngứa này của Lâm Viễn, ngược lại làm cho Caesar càng thêm đói khát khó nhịn, ngay cả hô hấp cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng của tình dục.
Lâm Viễn lăn qua lăn lại nửa ngày, phát hiện Caesar hoàn toàn không có ý muốn bắn, thứ nào đó trong lòng bàn tay còn trướng lớn thêm một vòng, Lâm Viễn cơ hồ không cầm nổi nó nữa, cổ tay cũng đã mỏi nhừ, chỗ đó của Caesar lại rất không nể mặt càng ngày càng cứng rắn.
Ngay khi Lâm Viễn xấu hổ đến không biết nên làm thế nào, Caesar đột nhiên nhẹ nhàng cầm lấy tay Lâm Viễn, thấp giọng nói. “Tiểu Viễn…..”
Thanh âm cố ý đè thấp tựa như đang phải cực lực nhẫn nại điều gì đó.
Caesar gật gật đầu, nói. “Lúc ấy trong quá trình đuổi bắt, ngoại trừ cơ giáp cấp S của hai vị thượng tướng, còn có vô số quân hạm của hai quân đoàn đi theo tiếp ứng, cuối cùng Chu Tước dưới sự liên hợp truy kích của hai đài cơ giáp đã hao hết năng nguyên, vị trí hạ xuống…. chính là Phá Quân tinh.”
“……..” Lâm Viễn nhất thời trở nên trầm mặc.
Tuy rằng Chu Tước chỉ bâng quơ nhẹ nhàng xẹt qua đoạn ký ức này, nhưng Lâm Viễn có thể đoán được, năm đó chủ nhân phạm phải cái gọi là “trọng tội”, nó cũng bị phán giam cầm chung thân, chạy trốn từ thiên hà Cepheus đến Phá Quân tinh, bị hai đài cơ giáp liên thủ truy kích dồn đến đường cùng chắc chắn đã rất tuyệt vọng.
Phá Quân tinh, chính là điểm cuối cùng nó lẩn tránh năm đó.
Sau khi Chu Tước bị bắt, để tránh phiền toái, hai vị thượng tướng liền trực tiếp đem tầng cao nhất của bảo tàng làm nhà tù của Chu Tước.
Lâm Viễn nhìn huy hiệu trong tay Caesar, thần sắc phức tạp nói. “Ý cậu là, chủ nhân của huy hiệu này, có thể có liên quan tới việc Chu Tước bị bắt năm đó?”
Caesar gật gật đầu, thấp giọng nói. “Đây chỉ là suy đoán của tôi. Trong ghi chép từ trước tới giờ, quân đoàn Lôi Đình chưa từng đến Phá Quân tinh, chỉ có lúc đuổi bắt Chu Tước bỏ trốn vào mười chín năm trước, mới có một ít binh lính và sĩ quan đến nơi này cùng thượng tướng Olav.”
Hai người đều trầm mặc một lát, Caesar nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lâm Viễn, quay đầu nhìn cậu. “Đừng lo lắng, cậu trước hết cứ giữ lại mấy cái huy hiệu này, sau khi chúng ta trở về hỏi Chu Tước một chút. Nếu thật sự có liên quan đến nó, chuyện này, chúng ta sẽ nghĩ cách điều tra rõ.”
Lâm Viễn gật gật đầu, cẩn thận cất ba chiếc huy hiệu đi.
***
Cùng lúc đó, bên trong phòng hội nghị cơ mật tối cao của Quân bộ.
Bởi vì các đại tướng quân lúc này đều đang ở những khu vực khác nhau, bận rộn nhiều quân vụ, phải đi tới thủ đô để họp quả thật là rất phiền phức, nên lần hội nghị này liền dùng hình thức thông qua Internet đường dài, các vị quân đoàn trưởng sử dụng mật mã quyền hạn tối cao, trực tiếp đăng nhập vào phòng họp kín hư cấu trên Internet tiến hành thảo luận.
4h30’ chiều, quân đoàn trưởng của sáu quân đoàn rốt cuộc cũng đến đông đủ.
Nội dung chủ yếu của lần hội nghị này có hai phần, thứ nhất là thượng tướng Udyr đệ trình yêu cầu điều động quân đoàn Sắc Vi đến Phá Quân tinh, thứ hai là đề án đoạt lại chủ quyền của thiên hà Isville được Rawson đưa ra sau buổi lễ kỷ niệm của đế quốc.
Thiên hà Isville có tài nguyên phong phú, các loại khoáng vật, nguyên liệu dự trữ thậm chí còn gấp hơn hai lần thiên hà Cezar.
Bởi vì thiên hà này là ranh giới giao nhau của đế quốc và liên bang, hai bên đều muốn tranh đoạt, mười chín năm trước, nguyên soái tiền nhiệm phái Lăng Vũ dẫn dắt quân đoàn Ám Dạ đến đánh lén tinh cầu Namics, nhưng không biết vì sao lại bị quân đội liên bang nghe được tin tức. Lăng Vũ dẫn quân đoàn Ám Dạ đi tới phụ cận tinh cầu Namics thì gặp phải mai phục, may mắn là Rawson có đề phòng trước, đến hiện trường đúng lúc cứu Lăng Vũ, tuy rằng Lăng Vũ bởi vì thuốc ức chế mất hiệu lực mà thiếu chút nữa mất đi lý trí, nhưng vẫn dựa vào chút bình tĩnh cuối cùng chỉ huy quân đoàn Ám Dạ rút lui thành công.
Từ đó về sau, thiên hà Isville liền bị quân đội liên bang chiếm lĩnh.
Mấy năm nay, Rawson vẫn muốn đoạt lại thiên hà Isville, lại vì nhiều loại nguyên nhân mà chậm trễ đến bây giờ, các quân đoàn trưởng khác ở Quân bộ thì mỗi người một ý, tranh luận không ngớt, bởi vậy đề án này vẫn chưa được thông qua.
Lúc này, sau buổi lễ kỷ niệm 600 năm đế quốc, Rawson lại đưa ra đề án xuất chinh đến thiên hà Isville.
Ngoại trừ việc chỗ đó có nguồn dự trữ năng lượng dồi dào, là nguồn tài phú cực lớn đối với đế quốc, còn có một nguyên nhân –
Nhiệm vụ xuất chinh tới thiên hà Isville, năm đó Lăng Vũ không hoàn thành được, đây là sự tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời quân nhân của Lăng Vũ.
— Em chưa hoàn thành được nhiệm vụ, vậy cứ giao cho tôi đến hoàn thành.
Ánh mắt Rawson chậm rãi đảo qua gương mặt của năm vị đồng nghiệp, bình tĩnh mở miệng nói. “Về đề án của tôi, hiện giờ bắt đầu biểu quyết.”
Hết chương 75.