Quân Giáo Sinh
Chương 379 : Tinh cầu không người
Ngày đăng: 10:10 18/04/20
Lăng Vũ mơ một giấc mộng rất dài.
Trong mộng mây đen dày đặc, đất trời một mảnh tối tăm, sấm sét liên tục xé toang bầu trời, giống như muốn hung hăng bổ vỡ cả mặt đất, tiếng sấm ầm ầm đinh tai nhức óc, mưa to đổ xuống tầm tã, nháy mắt đã làm quần áo cậu ướt đẫm.
Cậu dường như lại trở về thời niên thiếu, trở về những năm tháng vô vị và đơn thuần sống ở tòa thành dưới lòng đất.
Thiếu niên trong mộng nắm dây kim loại, nhanh chóng đi qua phía trên thành Lạc Hà, mưa to táp vào người, cậu lại không để ý chút nào, thả người nhảy qua nóc nhà, hai ba cái liền lưu loát nhảy xuống đất.
Giày da tiếp xúc với mặt đất, phát ra một tiếng “ba” nhỏ thanh thúy dễ nghe, thiếu niên tùy ý lấy tay lau nước mưa trên mặt, đẩy cánh cửa kim loại nặng nề của ngôi biệt thự ra, ngồi vào cầu thang lên xuống đi đến phòng ở tại tầng một dưới lòng đất.
Lăng Vũ cao giọng nói về phía phòng bếp. “Anh, em về rồi.”
Trong phòng bếp có người đang nấu cơm, cũng là một thiếu niên dáng người thon dài, nhưng vì là song sinh khác trứng, dung mạo cũng không giống nhau, trên người thiếu niên bao quanh tạp dề màu trắng, biểu tình vô cùng nhủ hòa, quay đầu, mỉm cười nhìn em trai đã ướt sũng, tùy tay ném cho cậu một cái khăn mặt. “Nhanh lau đi, đừng để bị cảm.”
“Vâng.” Lăng Vũ nhận lấy khăn mặt lau khô tóc, xoay người đi ra ngồi ở phòng khách.
Lăng Phong nhanh chóng mang ra hai đĩa đồ ăn, củ cải xào cay và khoai tây sợi, đây là những món mà bọn họ bình thường hay ăn nhất, thực phẩm lưu trữ trong tòa thành dưới lòng đất có hạn, mấy loại thịt lại càng khan hiếm, thực đơn của anh em hai người luôn luôn đơn điệu như thế, may mà trù nghệ của Lăng Phong rất tốt, khoai tây và cải trắng đơn giản cũng có thể được hắn làm thành nhiều loại khẩu vị vô cùng đa dạng.
Lăng Phong đưa bát cơm tới trước mặt em trai, mỉm cười nói. “Hôm nay chú Sean nói với anh, thẻ thân phận giả đã làm xong, em vẫn dùng tên thật của em, còn anh lúc đến trường sẽ đổi tên là Sander, như vậy sẽ không khiến người khác nghi ngờ…. Mùa đông sang năm, chúng ta hãy đi tham gia dự thi đi. Sau này, chỉ cần chúng ta tiêm thuốc ức chế đúng hạn, là có thể lấy thận phận Beta để sống.”
Lăng Vũ nghe được thanh âm vui vẻ của chính mình nói. “Tốt quá, thật muốn nhanh đi xem thế giới bên ngoài.”
Lăng Phong cười hỏi. “Em có muốn học trường nào không?”
Lăng Vũ ngẩng đầu nói. “Em muốn thi vào học viện quân sự St. Romia, đó là trường quân đội tốt nhất đế quốc.”
Sắc mặt Lăng Phong hơi đổi. “Em điên rồi sao? Em muốn vào quân đội? Vạn nhất bị phát hiện thì….”
Lăng Vũ bình tĩnh nói. “Anh, chúng ta từ nhỏ đã định là Omega, làm bác sĩ cũng được, làm giáo viên cũng thế, một khi bị phát hiện thì chính là tội lớn…. Nếu đã như vậy, sao em lại không thể làm chuyện mình thích làm?”
Thấy anh trai trầm mặc không đáp, Lăng Vũ tiếp tục nói. “Gần đây chiến sự giữa đế quốc và liên bang đang căng thẳng, tiền tuyến đã liên tục thua trận rất nhiều năm, em muốn đi làm quân nhân, muốn điều khiển cơ giáp đến tiền tuyến đánh cho đám liên bang khốn kiếp kia phải chạy về với mẹ — đây là giấc mơ lớn nhất của em. Anh, anh đồng ý đi.”
Lăng Phong nhíu mày nói. “Thế nhưng, trong trường quân sự có rất nhiều Alpha…”
Lăng Vũ nói. “Anh yên tâm, em sẽ cách bọn họ thật xa. Hơn nữa, thuốc ức chế chú Sean cho chúng ta rất an toàn, chỉ cần ba tháng tiêm vào một lần, sẽ không ai biết em là Omega.”
Lăng Phong nhìn em trai trầm mặc thật lâu, mới thấp giọng hỏi. “Ra chiến trường, em không sợ chết sao?”
Lăng Vũ mỉm cười nói. “Em tình nguyện chết trận trên chiến trường. Bị giam lỏng ở nhà giống những Omega khác, làm một cái máy sinh đẻ….. Anh không cảm thấy như vậy còn đáng sợ hơn sao?”
***
“Anh, chúng ta từ nhỏ đã không có cha mẹ, anh là người thân duy nhất trên đời của em… Nếu có một ngày, em thật sự xảy ra chuyện trên chiến trường, anh cũng đừng đau buồn…. Bởi vì, đối với Lăng Vũ, như vậy mới thật sự là cái chết có ý nghĩa…..”
“Anh…..”
Lăng Phong đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hắn cũng mơ thấy những ngày niên thiếu kham khổ lúc còn sống với Lăng Vũ ở tòa thành dưới lòng đất.
Trận càn quét của virus SAV-II năm đó đã cướp đi sinh mệnh của cha bọn họ, mẹ cũng qua đời do thân thể suy yếu sau khi sinh ra anh em hai người, họ là do một tay giáo sư Sean thân là Beta nuôi lớn.
Từ nhỏ hắn và Lăng Vũ đã sống nương tựa vào nhau, coi người kia là người thân duy nhất của mình.
Bọn họ đã cùng nhau vượt qua mười tám năm đằng đẵng sống dưới lòng đất ngột ngạt tăm tối, sau này lại thi vào những chuyên ngành khác nhau để học tập, sau khi đến trường hai người rất ít khi liên lạc để tránh bị người khác phát hiện, thế nhưng, cảm ứng tâm linh kỳ diệu giữa bọn họ, lại chưa từng bị cắt đứt.
Cho dù cách nhau rất xa rất xa, hắn cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của người kia, cảm ứng được hơi thở sinh mệnh của người kia.
Tại sao trước đây lại muốn ra đi? Tại sao không nói cho tôi biết sự tồn tại của Tiểu Viễn?
Trong lòng em có từng thích tôi?
Cho dù là một chút cũng được?
Thế nhưng, mấy vấn đề này, Rawson căn bản không hỏi được.
Khi đối mặt với sinh tử, tất cả những điều này đều trở nên vô cùng nhỏ bé. Thành công trốn thoát khỏi trùng động vũ trụ, đã là ân huệ mà trời cao ban cho bọn họ.
Chỉ cần…. Cậu còn sống….
Bọn họ đều còn sống….
Giống như có cảm ứng, lông mi của nam nhân trong lòng nhẹ nhàng run lên, đột nhiên mở mắt.
Vẫn là đôi mắt đen láy trong veo như trong ký ức.
Chỉ là lúc này, đôi mắt kia có chút mờ mịt, ánh mắt lăng lăng dừng trên mặt Rawson vài giây, sau đó mới phục hồi tinh thần. giống như bị điện giật đẩy mạnh vòng ôm của Rawson, đứng lên khỏi mặt đất.
Ánh mắt đề phòng của Lăng Vũ đảo qua xung quanh, phát hiện vị trí mình đang đứng là một sơn động sâu hút.
Trên vách của sơn động khảm nạm các loại đá hình thù kỳ quái, tựa hồ là một loại khoáng thạch cực kỳ quý hiếm, tản ra ánh huỳnh quang có màu sắc khác nhau. Nương theo ánh sáng trong sơn động, có thể nhìn thấy, bên ngoài sơn động là một mảnh rừng rậm rạp không thấy điểm cuối, lúc này đang là đêm khuya, quần tinh lóng lánh trên đỉnh đầu, ngẫu nhiên còn có một ngôi sao băng lôi theo cái đuôi màu trắng bạc lướt qua bầu trời, điểm xuyết vào màn đêm mỹ lệ và hùng vĩ.
— Nơi này không phải tinh cầu Namics, lại càng không phải bất cứ một tinh cầu đã biết nào của đế quốc.
Trong số những tinh cầu của đế quốc mà Lăng Vũ biết, không có nơi nào lại có nhiều khoáng thạch phát sáng kỳ quái như vậy.
Lăng Vũ đứng ở cửa sơn động, nhìn ra rừng rậm mênh mông vô bờ bên ngoài, tim đập loạn nhịp thật lâu, lúc này mới xoay người trở về, đi đến trước mặt Rawson, nghi hoặc hỏi. “Nguyên soái, vừa rồi tôi cạn kiệt tinh thần nên ngất đi, ngài có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không? Đây là nơi nào?”
Rawson hơi hơi nhíu mày. “Em gọi tôi là gì?”
Lăng Vũ do dự một chút, đưa tay hành quân lễ với Rawson, ra vẻ bình tĩnh nói. “Nguyên soái.”
— Cậu quả nhiên là một quân nhân ưu tú, đến tận lúc này, vẫn không quên mất điều lệ của Quân bộ. Là sĩ quan hạ cấp, nhìn thấy sĩ quan thượng cấp bắt buộc phải thực hiện quân lễ, ánh mắt cậu thản nhiên mà bình tĩnh, phảng phất như giữa hai người, thật sự chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên cấp dưới.
— Thế nhưng, sắc mặt Rawson lại vô cùng khó coi.
Đáy lòng đột nhiên dâng lên phẫn nộ, khiến Rawson cơ hồ muốn đánh mất lý trí, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, giống như dã thú bị thương, trong mắt nổi đầy tơ máu.
“Mười chín năm….. Lăng Vũ…..”
“Câu đầu tiên sau khi em nhìn thấy tôi, chính là gọi tôi nguyên soái sao?”
Trong thanh âm cố ý đè thấp của Rawson mang theo một tia tức giận rõ rệt, Lăng Vũ sửng sốt một chút, còn chưa kịp trả lời, Rawson lại đột nhiên vươn tay, đem nam nhân đang nghiêm trang hành quân lễ với mình, gắt gao ôm vào trong ngực.
Vòng ôm của hắn dùng lực quá mức, hai tay còn không ngừng siết chặt, tựa như muốn vò nam nhân trong lòng thành từng mảnh, hòa vào một thể với hắn.
Lăng Vũ bị cánh tay hắn ghìm đến khó thở, bàn tay còn đang hành quân lễ cứng ngắc giữa không trung không biết có nên thả xuống hay không, bị hắn gắt gao siết vào trong lòng, ngửi hương vị chất dẫn dụ quen thuộc trên người hắn, cả thân thể Lăng Vũ không khỏi trở nên cứng ngắc.
Đúng lúc này, cậu đột nhiên nghe được bên tai vang lên thanh âm trầm thấp, âm cuối khàn khàn thậm chí còn mang theo chút nghẹn ngào –
“Lăng Vũ…. Tôi rất nhớ em….”
Hết chương 79.