Quân Giáo Sinh
Chương 481 : Thiên hà Khổng Tước
Ngày đăng: 10:10 18/04/20
Cùng lúc đó, tại thủ đô của thiên hà Cepheus.
Khi Drew tham gia xong hội nghị bí mật của Quân bộ, quay lại phòng ngủ thì Berg đã tỉnh.
Drew đi đến ngồi xuống bên giường, cúi người hôn hôn trán ái nhân, thấp giọng nói bên tai hắn. “Ngày mai anh phải mang quân đoàn Trường Xà xuất chinh, em ở nhà chờ anh trở lại.”
Berg giật mình, nghi hoặc hỏi. “Xuất chinh? Muốn đi đâu?”
Thấy Drew hơi hơi nhíu mày, Berg liền dời tầm mắt, nhẹ giọng nói. “Nếu anh không tiện nói, thì không cần nói đâu.”
Drew. “….”
Từ sau khi biết Berg chính là thủ lĩnh đời thứ hai của Mạch Nước Ngầm, tuy rằng hai người nhiều lần thân mật trên thân thể, nhưng về tâm lý lại có chút ngăn cách, đối với Drew luôn chính trực nghiêm cẩn, vì ái nhân mà không quan tâm đến mệnh lệnh đuổi bắt Mạch Nước Ngầm của Quân bộ, đã làm y có cảm giác rất tội lỗi, y không thể lại nói bí mật của Quân bộ cho Berg.
Là tướng quân, y có nghĩa vụ bảo mật những quyết sách của Quân bộ, cho dù Berg là ái nhân của mình, y cũng không thể vi phạm nguyên tắc này.
Nhìn bộ dáng mất mát cúi đầu của Berg, Drew đau xót trong lòng, thấp giọng nói. “Thật xin lỗi, anh không thể nói cho em.”
Drew đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, đi hai bước, lại nghe phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Berg. “Bình an trở về, nhớ rõ em đang đợi anh.”
Drew giật mình, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt ôn nhu của Berg, đáy lòng Drew kích động một trận, lập tức hai ba bước trở lại bên giường, ôm chặt lấy Berg, hung hăng hôn hắn.
Nụ hôn từ biệt kéo dài tựa hồ có sức mạnh an ủi lòng người, cũng giảm bớt một cách rõ rệt không khí xấu hổ vừa rồi.
Drew nhẹ nhàng vuốt ve tóc ái nhân, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, thấp giọng nói. “Em yên tâm, anh nhất định sẽ bình an trở về…. Ở nhà chờ anh.”
Berg mỉm cười gật gật đầu, nói. “Em tin tưởng vào anh.”
Sau khi Drew đi, Berg trầm mặc một lát, lúc này mới đứng dậy khóa trái cửa phòng, kết nối tới máy truyền tin bí mật trong vương cung.
Rất nhanh, bệ hạ Trand liền xuất hiện trong màn hình, ông đang mặc chính trang của vương thất đế quốc, hiển nhiên là đã sớm rời giường. Nhìn thấy Berg, liền thấp giọng hỏi. “Berg, có chuyện gì?”
Berg nhẹ giọng nói. “Vương huynh, ngày mai Drew muốn dẫn quân đoàn Trường Xà xuất chinh, chuyện này người cũng biết?”
Trand gật gật đầu. “Bên Quân bộ vừa có người báo cho ta, Rawson không cẩn thận bị cuốn vào trùng động vũ trụ, đến bây giờ vẫn không rõ tung tích, Quân bộ quyết định tạm thời không công khai tin tức này, phái quân đoàn Trường Xà tới trợ giúp quân đoàn Vinh Quang, thuận tiện tìm kiếm tung tích Rawson.”
Berg hơi hơi nhíu mày. “Cứ như vậy, ở thủ đô không phải chỉ còn…..”
Trand thấp giọng nói. “Em nói không sai, điều quân đoàn Vinh Quang và quân đoàn Trường Xà đi, không thể nghi ngờ chính là cơ hội tuyệt vời với bọn họ…. Để phòng vạn nhất, em lập tức nghĩ cách mang Cửu Vĩ Thiên Hồ đi.”
Berg thận trọng gật gật đầu. “Em biết nên làm thế nào.”
Sau khi ngắt máy truyền tin, Berg lập tức lấy một bộ quần áo nhẹ nhàng từ trong tủ quần áo ra thay, đi đến trước cửa kho cơ giáp cao năm tầng của gia tộc Birch, lắc mình tiến vào trong hầm ngầm, dùng mật mã mở cánh cửa ngầm của tầng hầm.
— Đó chính là cửa ngầm thông đến căn cứ dưới lòng đất của thành Lạc Hà.
***
Khi Berg đi đến căn cứ dưới lòng đất, Duve đang nằm sấp trên bàn ngủ,
Tóc của Omega lười biếng này vẫn hỗn độn như ăn mày, quần áo trên người cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, quả thật hắn rất có thiên phú về phương diện chế tạo cơ giáp, nhưng tác phong sinh hoạt lại lôi thôi đến cực điểm.
Berg bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn phía trước hắn.
Duve bị đánh thức, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn nam nhân thần sắc lãnh đạm trước mặt trong chốc lát, một lúc sau, nhận ra đối phương là ai, lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế, cười hì hì nói. “Lão đại! Sao ngài lại đến đây?”
— Là thủ lĩnh đời thứ hai của Mạch Nước Ngầm, các thành viện của Mạch Nước Ngầm đều thân thiết gọi vương tử Berg là “lão đại”.
Berg dứt khoát nói. “Ta đến mang Cửu Vĩ Thiên Hồ đi, công tác còn lại bên này hoàn thành hết rồi chứ?”
Duve gãi gãi mái tóc lộn xộn như ổ chim, có chút hoang mang nói. “Đã sớm hoàn thành a, công tắc không gian cũng làm xong rồi, không phải bệ hạ đã nói phải đợi hai người điều khiển đến đủ, mới khởi động lại đài cơ giáp này sao?”
Berg thấp giọng nói. “Không còn kịp nữa.”
Cậu không thể cùng con trai trưởng thành, đây có lẽ là tiếc nuối lớn nhất đời cậu.
Lúc này, nhìn những đoạn sinh hoạt ngắn thời thơ ấu của đứa nhỏ kia trên màn hình, nhìn nó dần dần lớn lên, từ một viên cầu nhỏ béo đô đô biến thành thiếu niên dáng người thon dài, trong lòng Lăng Vũ nhất thời trở nên phức tạp, ngực rầu rĩ nói không nên lời.
Rawson nhìn biểu tình trên mặt Lăng Vũ, sớm đoán được suy nghĩ của cậu, nhịn không được nhẹ nhàng ôm bả vai cậu, thấp giọng nói. “Chỗ tôi còn có một ít băng ghi hình Tiểu Viễn tham gia thi đấu, em muốn xem không?”
Lăng Vũ gật gật đầu.
Rawson để Hắc Long phát một đoạn ghi hình khác.
Đó là video thu lại trận thi đấu cơ giáp toàn quốc năm nay, một đài cơ giáp hình người màu đỏ ở trên sân xung phong giết địch, sức mạnh không thể chống đỡ, các loại động tác có độ khó cao được thực hiện vô cùng lưu loát, khán giả trên ghế liên tục vỗ tay nhiệt liệt.
Rawson chỉ vào đài cơ giáp kia, giọng nói mang chút kiêu ngạo. “Đài cơ giáp màu đỏ này chính là do con điều khiển, nó về phương diện điều khiển cơ giáp, hoàn toàn di truyền ưu thế của hai chúng ta, giá trị tinh thần của nó có lẽ còn cao hơn so với tôi và em.”
Lăng Vũ nhìn màn hình không chuyển mắt.
Bên trong đoạn phim, Lâm Viễn thông minh né tránh công kích của đối thủ, động tác gọn gàng lưu loát, nhất là động tác xoay tròn trên không kia làm đến cực kỳ đẹp mắt, thậm chí còn tranh thủ thời gian chém trả đối phương một đao.
Khóe môi Lăng Vũ nhịn không được hơi hơi giương lên.
Kỹ thuật điều khiển cơ giáp của đứa nhỏ này quả thật không tệ, tuổi còn nhỏ đã có thể làm được đến nước này, không hổ là con trai của mình.
Video thi đấu qua đi, ngay sau đó là nghi thức trao giải cuối cùng, Lâm Viễn đại biểu cho trường học lên đài lĩnh thưởng, thiếu niên thực hiện một quân lễ với tư thế vô cùng tiêu chuẩn tới vị khách quý trao giải, thân thể thẳng tắp, tuy rằng mới mười tám tuổi nhìn qua có chút non nớt, nhưng trên người cậu cũng đã có phong phạm quân nhân chính khí lăng nhiên giống như cha mình.
Sau phần nhận giải thưởng, Lâm Viễn mỉm cười với màn ảnh, nụ cười trên mặt sáng lạn mà rực rỡ, giống như ánh mặt trời chói mắt.
— Đó là đứa nhỏ của bọn họ, trong cơ thể mang huyết mạch của bọn họ.
Rawson nhìn bộ dáng Lăng Vũ nghiêm túc chăm chú vào màn hình, ngữ khí cũng không khỏi trở nên ôn nhu. “Bề ngoài của Tiểu Viễn rất giống em, lúc trước khi tôi gặp nó lần đầu tiên, liền cảm thấy vô cùng quen thuộc.”
Tựa hồ là vì thấy được con trai trên màn hình, biểu tình lạnh lùng của Lăng Vũ cũng thoáng mềm xuống, thậm chí còn hiếm thấy tiếp nhận mấy lời Rawson nói, thản nhiên đáp lại. “Sao tôi không cảm thấy nó giống tôi….”
Rawson thấp giọng nói. “Nó quả thật rất giống em, trì độn giống hệt em.”
Lăng Vũ không nghe rõ, hỏi lại. “Cậu nói cái gì?”
Rawson khẽ cười cười, nói sang chuyện khác. “Dung mạo của nó không quá giống em, nhưng đôi mắt lại rất giống.”
“Thật không?” Lăng Vũ quay đầu nhìn về phía Rawson, vừa lúc đối diện với mắt của Rawson.
….. Ánh mắt nghi hoặc này thật sự là cực kỳ giống.
Cha con hai người đều có một đôi mắt đen láy trong veo, tuy rằng trong mắt lớn luôn là lạnh lùng thản nhiên, trong mắt nhỏ lại luôn mang theo ý cười, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra loại huyết mạch di truyền trời sinh này.
Có lẽ chính Lăng Vũ cũng không nhận ra, nhưng đối với Rawson mà nói, khi nhìn thấy một đôi mắt như vậy, rung động dưới đáy lòng quả thực không lời nào có thể diễn tả được.
Rawson nghiêm túc nhìn chăm chú vào đôi mắt đen bóng của Lăng Vũ, thật lâu sau, mới vươn tay, nhẹ nhàng cầm mu bàn tay Lăng Vũ, thấp giọng nói. “Lăng Vũ, con của chúng ta….. Tiểu Viễn, nó thật ưu tú, đúng không?”
Con của chúng ta, những lời này nói ra tự nhiên vô cùng, giống như hai vợ chồng già đang bàn luận về con trai của mình.
Nhưng Lăng Vũ lại căn bản không thể phản bác được.
Không sai, đó thật sự là con bọn họ. Đứa nhỏ kia là cốt nhục thân sinh của bọn họ, trên người di truyền gen của hai người. Đứa con ưu tú là niềm kiêu hãnh của hai người cha, cũng là một loại tương quan huyết mạch không thể chặt đứt giữa hai người.
Bị Rawson nhẹ nhàng cầm tay, cảm giác được sự ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay, nhìn bộ dáng con trai trong màn hình mỉm cười sáng lạn, Lăng Vũ cư nhiên nhất thời quên tránh đi tay của Rawson.
Hai người sóng vai ngồi trên sô pha, cùng nhau xem băng ghi hình thi đấu của con trai, chẳng hiểu sao, Lăng Vũ lại đột nhiên cảm thấy –
Tựa hồ có một loại ràng buộc kỳ quái, đang mang trái tim của bọn họ, gắt gao gắn vào với nhau.
Hết chương 81.