Quân Giáo Sinh
Chương 491 : Kỳ nghỉ
Ngày đăng: 10:10 18/04/20
Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ thi học kỳ đầu tiên sau khi cải cách chế độ giáo dục của học viện quân sự St. Romia chẳng mấy chốc đã đến.
Bởi vì bận rộn học tập, Lâm Viễn tạm thời đặt những chuyện khác sang một bên, chế độ thi cử nghiêm khắc của trường quân đội buộc cậu phải dốc hết sức ứng phó, Lâm Viễn đã nhận được bằng khen vinh dự cho học viên ưu tú hàng năm, là đội trưởng của ban một hệ chỉ huy, cậu không cho phép thành tích của mình phụ sự tín nhiệm của mọi người, nếu mọi người đã bỏ phiếu cho cậu, cậu phải làm thật tốt.
Mấy hôm nay, Lâm Viễn cơ hồ mỗi ngày đều ngâm mình ở thư viện, Snow cũng muốn chuẩn bị cho cuộc thi của viện y học, hai người không hẹn mà cùng nắm chặt từng giây từng phút để ôn tập, cơ hồ muốn đem thư viện thành nhà.
Hai Omega tiểu quái thú liều mạng đọc sách trong thư viện, Caesar và Brian tất nhiên cũng muốn ở cùng bọn họ.
Mỗi ngày sau giờ cơm chiều, bốn người cùng đến thư viện tựa hồ đã thành một loại ước định ăn ý.
Brian và Caesar cũng không cần nghiêm túc ôn tập như thế, không nói đến Brian từ nhỏ đã sớm học xong hết chương trình học dưới sự chỉ dạy của Berg, Caesar thân là vương tử cũng đã thuộc làu làu hầu hết kiến thức lý luận của hệ chỉ huy từ lâu, nhưng mà, Lâm Viễn và Snow muốn đến thư viện, hai người bọn họ tất nhiên cũng muốn đến cùng, có Omega của mình ở bên cạnh, đến cả quá trình ôn tập vô vị cũng trở nên vui vẻ ấm áp.
Rất nhanh, kỳ thi đã đến.
Lý luận quân sự, lịch sử quân sự đế quốc, thao tác kỹ thuật máy bay chiến đấu, vũ trụ cơ học, đại cương về không gian vân vân, một môn tiếp một môn, chương trình học tám môn thi liên tục trong bốn ngày, thi đến độ các học viên đều muốn hộc máu.
Lâm Viễn nhờ khổ công ôn tập suốt nửa tháng, trong cuộc thi ở trường làm bài rất tốt, sau khi thi xong tươi cười sáng lạn đầy mặt.
Trên đường trở lại ký túc xá, Lâm Viễn còn hưng phấn so đáp án với Caesar. “Caesar, câu cuối trong đề cậu chọn là gì?”
Đối diện với ánh mắt trong veo của Lâm Viễn, Caesar nhịn không được mỉm cười nói. “Sao thế, cậu không tin tưởng đáp án mình chọn sao?”
Lâm Viễn rất thành thật nói. “Ừ, những câu khác tôi đều nắm chắc, chỉ có câu kia tôi không làm được, nên tùy tiện đoán bừa.”
Caesar nói. “Phải chọn là C, ngày 1 tháng 2 năm 327 lịch vũ trụ.”
“…….. Nga, tôi chọn sai rồi.” Lâm Viễn cười nói, “Quả nhiên, không phải lúc nào cũng có thể đoán đúng đáp án a.”
Lúc trước khi cậu thi vào trường, trong bài thi lý luận có vài câu không làm được, tùy tiện chọn bừa cư nhiên lại chọn đúng, cũng bởi vậy mà lấy được thành tích 300 điểm tối đa vào trường, từ đó mới thu hút sự chú ý của Caesar.
Vận may không phải lần nào cũng đến thăm, lần này đoán sai, Lâm Viễn cũng không để tâm, dù sao cậu đã cố hết sức ôn tập, không thẹn với lương tâm là được rồi, sao có thể đạt điểm tối đa nhiều lần như vậy.
Lâm Viễn quay đầu nhìn Caesar, nói sang chuyện khác. “Đúng rồi, ngày nghỉ cậu có dự định gì a?”
Caesar mỉm cười nói. “Tôi muốn đến tinh cầu Ryan xem tuyết rơi.”
Lâm Viễn lập tức hưng phấn nói. “Được a, tôi làm hướng dẫn viên cho cậu! Cảnh tuyết ở chỗ tôi là đẹp nhất đế quốc đó, tinh cầu Ryan không nhiều cảnh đẹp, nhưng lại có các loại khắc băng nghệ thuật, chúng ta còn có thể đi trượt tuyết…..”
Nhìn bộ dáng hưng phấn của Lâm Viễn, Caesar nhịn không được bất đắc dĩ thở dài dưới đáy lòng.
Thần kinh Lâm Viễn thật sự thô đến mức khiến người ta không thể nhìn thẳng, hai người hiện giờ là quan hệ người yêu, Caesar nói muốn đến quê Lâm Viễn, đây rõ ràng là tình tiết gặp gia trưởng xác định quan hệ, Lâm Viễn cư nhiên còn mang vẻ mặt không hề gì nói…. tôi có thể làm hướng dẫn viên cho cậu!
Hiển nhiên, người này hoàn toàn không ý thức được, Caesar qua bên đó căn bản không phải vì “du lịch” và “xem cảnh tuyết”, mà là “tới cửa gặp gia trưởng”.
***
Giống như có thần giao cách cảm, khi Snow sắp xếp hành lý trong ký túc xá, Brian cũng đột nhiên mặt dày đi đến trước mặt Snow, hỏi. “Ngày nghỉ cậu về nhà sao?”
Snow chẳng hiểu ra sao nhìn y một cái. “Về a, làm sao?”
Brian cười tủm tỉm nói. “Mang tôi đi cùng đi.”
Snow. “…. Cậu đến đó làm gì?”
***
Lâm Viễn căn bản không dự đoán được, Caesar không chỉ muốn đi cùng cậu, còn muốn ở cùng cậu.
Sau khi thông qua cửa an ninh lên phi thuyền chở khách, Lâm Viễn dựa theo số vé tìm đến khoang thuyền của mình, lại phát hiện người ngồi ở vị trí đối diện kia căn bản không phải Snow, mà là một nam sinh thân hình cao lớn, bóng lưng nhìn qua cực kỳ quen thuộc.
Nam sinh kia nghe được động tĩnh, quay đầu, mỉm cười với cậu, tươi cười anh tuấn mà chói mắt.
Lâm Viễn nhất thời khiếp sợ cứng ngắc tại chỗ. “….. Ca, Caesar? Sao cậu lại ở trong này?”
Caesar rất thản nhiên nói. “Tôi đổi vé với Snow.”
Lâm Viễn. “……………..”
Lý do Caesar đổi vé với Snow là, hắn và Lâm Viễn cùng một ban, kì thi lần này thầy giáo ra rất nhiều đề bài cực biến thái cực lắt léo, hai người ở cùng nhau, vừa lúc thảo luận một chút về cách giải quyết mấy đề bài không làm được kia.
Lúc Caesar nói rất thật lòng, rất nghiêm túc, giống như hắn đổi chỗ ngồi quả thật là vì muốn thảo luận bài tập cùng Lâm Viễn. Tuy rằng Snow biết hai người bọn họ ở cùng nhau không thể nào chỉ thảo luận mỗi bài tập, nhưng Caesar đã đề nghị đổi vé, Snow cũng không thể không biết xấu hổ trực tiếp cự tuyệt.
Dù sao hai khoang thuyền ở sát nhau, chờ qua một đêm, ngày hôm sau trời sáng mình lại đến tìm Lâm Viễn nói chuyện cũng không khác mấy.
Chẳng qua, nhìn bạn học Brian tươi cười đầy mặt từ trên giường đối diện chạy tới đề nghị giúp sắp xếp hành lý, Snow nhất thời có loại cảm giác “trúng kế”.
Phi thuyền vũ trụ lần này xuất phát từ Phá Quân tinh, đi qua chòm sao Thiên Cầm rồi đến thiên hà Cezar, nhanh hơn nhiều so với chuyến đi đến trường học của Lâm Viễn trước kia, toàn bộ hành trình chỉ mất có bốn ngày. Lượng khách trên phi thuyền cũng ít, có rất nhiều khoang thuyền VIP, khoang VIP cho hai người có thể so với phòng đôi ở khách sạn, giường rất lớn, ghế an toàn cũng mềm mại như sô pha, thậm chí còn có phòng tắm riêng, bố trí cực kỳ sạch sẽ.
Điều kiện thoải mái như vậy, quả thật không làm thất vọng cái giá trên trời của vé VIP.
Nếu Caesar và Snow đã đổi vé, Lâm Viễn cũng không thể không biết xấu hổ nói “Tôi đi đổi lại”, đành phải ngồi xuống cái giường còn lại.
Một trận chấn động kịch liệt, phi thuyền rất nhanh liền bay lên, rời khỏi Phá Quân tinh thuận lợi tiến vào tuyến đường an toàn trong vũ trụ.
Đã hơn mười giờ tối, xuyên qua cửa sổ mạn tàu có thể nhìn thấy cảnh quan bên ngoài vũ trụ, Lâm Viễn lại căn bản không có tâm tình thưởng thức, vẫn cúi đầu ngủ gật.
Caesar thấy cậu gật gà gật gù rất mệt mỏi, liền thấp giọng nói. “Tiểu Viễn, nếu mệt thì ngủ sớm một chút đi.”
“Ừ…. Tôi đi ngủ trước.” Lâm Viễn ngáp dài xoa xoa khóe mắt, cởi áo khoác, nằm lên giường đắp chăn.
Không nghĩ tới, vừa rồi ngồi trên ghế an toàn còn mệt rã rời, sau khi nằm xuống lại không ngủ được.
Không biết vì sao, trong lòng cậu luôn có chút bất an, phản ứng thân thể tựa hồ trở nên kì quái, nhưng cụ thể là kì quái thế nào thì cậu không nói được, luôn cảm thấy sau khi tiêm thuốc ức chế vào cơ thể liền có chút khác thường.
Thấy Lâm Viễn nằm xuống, Caesar liền săn sóc tắt đèn trong phòng đi, khoang thuyền nhất thời rơi vào một mảnh tối tăm.
Lâm Viễn bọc chăn nhắm mắt lại, nhưng vẫn không cách nào ngủ được, Caesar bên cạnh lại nhanh chóng ngủ say, hô hấp đều đều.
Cũng không biết trải qua bao lâu, phi thuyền gặp phải luồng khí lưu động, đột nhiên rung lên một chút, cơ thể Lâm Viễn cũng theo đó bốc lên một cỗ nhiệt lưu kỳ quái, giống như báo táp nhất thời thổi quét toàn thân!
Hạ thân rất nhanh liền cứng rắn, bộ vị khó có thể mở miệng ở phía sau thậm chí còn khó nhịn co rút lại, phảng phất như đang khát vọng điều gì, cảm giác trống rỗng trong cơ thể ngày càng mãnh liệt, một cỗ run rẩy quỷ dị từ sống lưng chậm rãi trèo lên đỉnh đầu….
Lâm Viễn khiếp sợ mở to hai mắt – đây, đây là xảy ra chuyện gì?!
Hết chương 91.