Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 15 : Mở to hai mắt ra nhìn rõ cho tôi

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


“Nói nhảm, chẳng lẽ để cô làm trên xe?”



Cố Cảo Đình liếc cô một cái, mở cửa xuống xe, thuận tiện mở cửa phụ ra luôn.



Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ bừng: “Ban ngày ban mặt, không tốt đâu.”



Cố Cảo Đình hơi cúi cuống, tay trái chống lên ghế của cô, mắt nheo lại:



“Tôi đã cho binh lính chặn hết đường rồi, Hoắc Vi Vũ, bình thường tôi không thích bị người khác đùa bởn, hay là cô vẫn hy vọng, chúng ta làm xong chuyện hồi nãy?”



“Tôi nói, đi vệ sinh ngay giữa đường cái, giữa đường đó, tôi không làm được.”



Hoắc Vi Vũ giải thích, dò xét nét mặt của Cố Cảo Đình. Mắt anh ta trầm xuống, như tu la địa ngục. Bá khí toát ra ngoài. Phảng phất giống như đế vương, ai dám chống đối, đầu liền lìa khỏi cổ.



Hoắc Vi Vũ bị anh nhìn đến run rẩy, đẩy anh ta ra, nhưng không đẩy được, có thể cảm giác được cơ thể cường hãn ẩn sau bộ âu phục, như giã thú có thể tấn công bất kỳ lúc nào.



“Được rồi, tôi đi là được chứ gì.”



Hoắc Vi Vũ bước xuống xe, đi ra đường cái. Đi được chút thì quay đầu, thấy Cố Cảo Đình thâm thúy nhìn cô, giống như chim ưng nhìn mồi. Khóe miệng Hoắc Vi Vũ co quắp, không muốn bị người đàn ông nhìn thấy cô đi vệ sinh, yêu cầu nói:



“Anh quay lưng ra.”



Cố Cảo Đình không động đậy, mặt tĩnh bơ lạnh lùng nói:




“Không chê cô dơ.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.



Lưng Hoắc Vi Vũ cứng ngắc, bật thốt lên:



“Nhưng tôi chê anh bẩn.”



Cố Cảo Đình run lên, mắt lướt qua sát khí, lạnh lùng nói:



“Vậy ai không bẩn? Ngụy Ngạn Khang sao?”



Cô đã thuận lợi chọc giận anh ta.



Cố Cảo Đình vứt cô xuống ghế sau xe. Anh lưu loát cởi dây nịt ra. Theo bản năng Hoắc Vi Vũ quay sang chỗ khác. Cố Cảo Đình nắm chặt cằm cô, quay mặt cô sang đối diện anh, ra lệnh:



“Không được nhắm mắt, không cho phép không nhìn, mở to hai mắt ra nhìn rõ ràng người ở với cô là ai!”



“Cố Cảo Đình, tôi không muốn, đây là anh ép buộc tôi.” Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh quát lên.



“Ép buộc? Sửa lại một chút, chúng ta là vợ chồng, cô có nghĩa vụ phải thỏa mãn nhu cầu của tôi.” Cố Cảo Đình bá đạo nói.



“Chúng ta còn chưa phải vợ chồng thực sự đâu!” Mắt Hoắc Vi Vũ đỏ ngầu quát.



Cố Cảo Đình nheo mắt lại, trong mắt lướt qua một đạo tinh quang, tà mị lợi hại:



“Muốn danh phận đúng không?”



Anh lấy điện thoại di động ra, gọi ra ngoài, ra lệnh:



“Gọi cục trưởng cục dân chính khu nhà cũ chờ lệnh! Nửa giờ sau ta đến.”