Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 233 : Dựa vào cô là phụ nữ của tôi

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Hoắc Vi Vũ ngừng lại, nhìn về phía Cố Cảo Đình, lạnh nhạt hỏi: "Giết chết bọn họ, sau đó thì sao, người thân của bọn họ tìm tôi báo thù, lại giết chết tôi?"



"Chỉ cần cô đủ mạnh mẽ, bọn họ sẽ không có năng lực đó." Cố Cảo Đình tàn nhẫn nói.



Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giương lên, "Cho nên, lúc tôi chưa đủ mạnh mẽ, tha thứ, là lựa chọn tốt nhất của tôi."



Cố Cảo Đình không thích nụ cười lúc này của cô.



Bên trong nụ cười kia có ý cười nhạn, cảm giác xa cách với anh cũng nhiều hơn.



Cố Cảo Đình dựa ở trên lưng ghế, để đôi đũa trên bàn, hỏi ngược lại: "Cô chỉ cần dựa vào tôi, thì có thể đủ mạnh mẽ, không phải sao?"



"Dựa vào anh, có thể dựa vào anh cả đời sao?" vành mắt của Hoắc Vi Vũ hơi đỏ lên, "giữa ba mẹ và con cái cũng có thể vì một số chuyện trở mặt thành thù, giữa người thân cũng có chán ghét mà vứt bỏ nhau, đừng nói tới hai người nam nữ không có máu mủ tình thâm. Nếu có người nói cho tôi biết, bọn họ sẽ yêu nhau cả đời, như vậy trên thế giới sẽ không có nhiều người bạc tình bạc nghĩa như vậy, cũng không có nói dối, càng không nhiều người ly hôn."




Nói cho cùng, cô vẫn không tin anh.



Ánh mắt Cố Cảo Đình càng lạnh lùng, "Bây giờ cô không phải lương thiện, mà là nhu nhược. Chính vì bọn họ cảm thấy cô dễ khi dễ, mới có thể đạp trên mặt mũi cô, cả đám mới có thể đến đả kích cô, tổn thương cô, cô chỉ phải chịu đừng tất cả, chỉ đổi lại một câu xứng đáng."



"Có thể đây là sự thật, chúng tôi lại không phải anh, có thể cao cao tại thượng, sống theo ý mình, mặc dù anh có thể giết tất cả những người anh ghét, người khác cũng chỉ giận mà không dám nói gì, anh như một vị Chúa Tể nắm giữ tất cả. Còn tôi thì sao? Khi ông chủ nói tôi sai rồi, tôi chính là sai, không thật sự làm sai, mà là tôi cần sống sót. Người khác làm trò đùa dai, hù dọa tôi, tôi cần đi đùa lại người khác sao, nhưng tôi không có nhiều thời gian nhàm chán như vậy, hoặc là, ta đi đem người khác giết, kết quả là vào ngục giam. Đây chính là cuộc sống bình thường của chúng tôi. Tôi ăn no rồi, anh ăn đi." Hoắc Vi Vũ để đũa lên bàn, đứng lên.



Cố Cảo Đình cầm chặt cánh tay của cô, ánh mắt đỏ bừng, "Cô không cần quá vất vả như vậy. Tôi nói rồi, người khác khi dễ cô, tôi sẽ giúp cô trả lại họ mười lần, một trăm lần."



"Dựa vào cái gì! Tôi vì cái gì để dựa vào anh, không có tuổi trẻ, không xinh đẹp, không có dáng người, còn không có việc làm, không có năng lực, tôi như vậy, có gì để anh trả giá nhiều như vậy, tôi cũng không có tính cách mà anh thích!" Hoắc Vi Vũ có chút kích động, hất tay của Cố Cảo Đình ra, quay mặt đi, nước mắt chứa đầy trong mắt.



Cô không muốn khóc.



Người khác nói cô xứng đáng, vậy thì xứng đáng.
Người khác nói cô xứng đáng, vậy thì xứng đáng.



Thế giới này có quá nhiều chuyện không như ý, không phải cô muốn thế nào nó sẽ thế đó?



Cô cần phải cân nhắc lại sự hiền lành của mình qua nhiều chuyện đã xảy ra, cho nên, bị cô bị ràng buộc trong vòng đạo đức và lý trí.



Không thể tùy hứng.



Cố Cảo Đình đứng lên, mắt nhìn chằm chằm cô, xác định nói: "Dựa vào cô là mẹ của con tôi, cho dù cô không có cái gì, tôi cũng cho cô tất cả, cho cả đời."



Anh nói rất kiên định, từ trong miệng Cố Cảo Đình nói ra, đó chính là một phần hứa hẹn.



Anh nói một không hai, nói ra, thì có thể làm được.



Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình, lông mi khẽ run, "Vậy thì chờ tôi sinh con cho anh, lại hưởng thụ đặc quyền với tư cách là Cố phu nhân."



Cố Cảo Đình ôm eo của cô, kéo cô đến bên người, "Bây giờ thì sinh cho tôi."