Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 636 : Trở về liền tốt, cái khác cũng không đáng kể

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một chút.



Sở Thanh Vân biết ngày mai Cố Cảo Đình trở về, chứng tỏ anh ta liên lạc được với Cố Cảo Đình.



Nói cách khác, Cố Cảo Đình đã làm xong chuyện.



Nếu như nhiệm vụ thành công, Cố Cảo Đình không cần cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ, anh sẽ mang theo đại ca cùng nhị ca trở về.



Hiện tại anh cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ.



Chứng minh nhiệm vụ thất bại.



Cô hi vọng là mình suy nghĩ nhiều, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không nỡ.



Cô phải làm gì để trấn an mình đây.



Hoắc Vi Vũ lấy dũng khí, gọi cho V tiên sinh.



Không gọi được.



Hoắc Vi Vũ đi tới đi lui trong phòng.



Cô gọi cho Thượng trung tá.



Thượng trung tá đã sớm chặn cô rồi.



Vương Đông cũng vậy.



Mộtc chút tin tức cô đều không biết, bàng hoàng ngồi ở trên giường, ánh mắt trống rỗng, bất lực, chờ đợi thời gian trôi qua.



Cô cảm thấy, chờ đợi, thật chán nản.



Cô tình nguyện cùng đi mạo hiểm với anh, còn hơn như bây giờ như một con ngốc, giống như đứng bên ngoài thế giới của anh.



Cuối cùng, tia nắng ban mai chiếu vào phòng.



Hoắc Vi Vũ xông ra khỏi phòng.
Hoắc Vi Vũ xông ra khỏi phòng.



Cô về biệt thự, đánh răng, rửa mặt, trang điểm, thay áo, phóng ra phòng nhỏ, gọi cho Sở Thanh Vân.



"Ngại quá, sớm vậy đã quấy rầy anh, Cố Cảo Đình về chưa? Anh biết không?" Hoắc Vi Vũ nho nhã hỏi.



"Về rồi, chắc sắp đến chỗ cô rồi." Sở Thanh Vân trầm giọng nói.



Nghe giọng, thấy không thoải mái lắm.



"Cảm ơn anh." Hoắc Vi Vũ cúp máy.



Cô đứng ở đầu đường, nhìn ra xa.



Chờ một giờ lại một giờ.



Đầu rất nặng, cảm thấy mơ hồ buồn ngủ.



Cô sợ mình té xỉu, liền ngồi trên xích đu.



Nhưng mà, vừa ngồi vào xích đu, cô liền bất tỉnh.



Không biết qua bao lâu, cô tỉnh lại, nằm co người trên xích đu.



Mặt trời sắp lặn, rặng mây đỏ nhuộm gương mặt của cô.



Hoắc Vi Vũ vô cùng gấp.



Không phải nói, Cố Cảo Đình sắp đến tìm cô sao?



Cô chờ từ sáng sớm đến chạng vạng tối.



Hoắc Vi Vũ không hiểu, tìm binh lính hỏi:



"Cố Cảo Đình đã tới chưa?"




Binh lính mặt không thay đổi báo cáo:



"Tư lệnh không tới, xin hỏi ngài muốn dùng bữa không?"



Hoắc Vi Vũ thất vọng, lắc đầu.



Cô không muốn ăn, chỉ muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?



"Hình như tư lệnh tới." Binh lính báo cáo.



Hoắc Vi Vũ nhìn ra xa, mấy chiếc xe đang lái tới.



Trong mắt cô ẩm ướt, chạy đến phía xa hơi.



Xe dừng bên cạnh cô.



Cố Cảo Đình bước xuống xe, từ trên cao nhìn xuống cô.



Hoắc Vi Vũ nhào vào ngực anh, dùng sức ôm lấy anh:



" Trở về liền tốt, anh trở về là tốt rồi."



Cố Cảo Đình lạnh lùng, thâm sâu nhìn cô, hất tay cô ra.



Mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng nhìn anh.



Có rất nhiều lời muốn nói.



Có rất nhiều lời muốn hỏi.



Cuối cùng, cô nở nụ cười, ôn nhu hỏi:



"Đói bụng không? Em nấu cơm cho anh."



Yết hầu Cố Cảo Đình nhấp nhô, trong mắt âm u, buông tay cô ra trầm giọng nói:



"Hoắc Vi Vũ, về sau không cần gặp mặt nữa, hôn thê của tôi không thích, từ nay về sau, tôi chỉ chịu trách nhiệm với vị hôn thê của tôi."



Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt lãnh khốc của anh.



Cô không nhìn ra một chút ý đùa giỡn nào.



Giống như, nghe được âm thanh tan nát cõi lòng...