Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 662 : Ở cùng một mái nhà, nhịp tim đập nhanh hơn

Ngày đăng: 16:57 30/04/20


Hoắc Vi Vũ cảm thấy có chút kì quái, nhìn về phía Tô Bồi Ân.



Nếu Linh lão rạng sáng mai mới trở về, vậy thì sáng mai bọn họ tới đây là được rồi, cần gì phải sắp phòng cho họ chứ?



Tô Bồi Ân nhìn lại Hoắc Vi Vũ, mỉm cười, ung dung thản nhiên, dáng vẻ không quan tâm.



Anh thật sự có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh.



"Tiên sinh, phu nhân, đêm nay hai người nghỉu ngơi tại phòng này." Quản gia cung kính nói.



Cách gọi của quản gia, hình như bà ấy nghĩ hai người là vợ chồng..



"Tôi không phải vợ anh ta." Hoắc Vi Vũ nhìn lướt qua phòng.



Có giường, có sô pha, có một cái TV, toilet trang thiết bị đầy đủ.



"Chúng tôi cần hai phòng." Hoắc Vi Vũ yêu cầu.



"Ngại quá, Tàng tiên sinh đã phân phó, sắp xếp cho hai người một phòng. Hai người cứ tự nhiên, một tiếng nữa tôi sẽ tới gọi hai người ra ăn cơm." Quản gia nói xong, vuốt cằm, rời đi.



"Chúng ta không thể ở cùng nhau, không phải như vậy rất kỳ quái sao? Ai lại vừa tới đã sắp xếp chúng ta nghỉ lại đây, lại còn chung một phòng, không được." Hoắc Vi Vũ trực tiếp cự tuyệt.



"Tôi đến mệt với cô mất. Ông ta làm những điều kí quái có thể là muốn khảo sát thành ý của chúng ta. Tôi cũng chẳng vừa mắt cô, cô sợ cái gì?" Tô Bồi Ân đi vào phòng, mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.



Mặt sau là hoa viên, diện tích cực lớn.



Hoắc Vi Vũ bị anh phán một câu, nói không nên lời.




"Tôi ngủ trên giường, anh ngủ sô pha đi." Cô bất đắc dĩ thỏa thuận.



Tô Bồi Ân cầm một chiếc gối, vất lên sô pha, "Này cô, cô là ông chủ hay tôi là ông chủ?"



Hoắc Vi Vũ: "..."



Cô hiện tại đã hiểu, vì sao anh ta vẫn chưa có bạn gái..



Ai mà chịu nổi cái tính tự cuồng này của anh ta chứ.



Hoắc Vi Vũ ngồi trên sô pha, ôm gối, nhìn xung quanh ngẩn người.



"Này." Tô Bồi Ân đá đá chân cô.



Hoắc Vi Vũ không vui nhìn Tô Bồi Ân.



"Đi lấy cho tôi cốc nước." Tô Bồi Ân ra lệnh.



Hoắc Vi Vũ: "..."



Cô cảm giác y như người mới đến, phải đi rót trà bưng nước này nọ cho người ta.



Ai kêu anh là ông chủ đâu?



Hoắc Vi Vũ đứng dậy, đặt gối đầu lên sô pha, cầm lấy cốc nước đầu giường, đi vào toilet rửa sạch, rót nước cho anh, rồi lại đặt lại cốc lên đầu giường.



"Hoắc Vi Vũ, say này cô lấy ai, đảm bảo chồng cô sẽ vô cùng bất hạnh." Tô Bồi Ân trách móc.
"Hoắc Vi Vũ, say này cô lấy ai, đảm bảo chồng cô sẽ vô cùng bất hạnh." Tô Bồi Ân trách móc.



"Cũng chẳng phải vợ anh, anh lo làm gì, anh cũng thích xen vào chuyện người khác quá nhỉ." Hoắc Vi Vũ bực mình, với lấy điều khiển TV, bật lên..



"Chuyện của tương lai, không đoán trước được." Tô Bồi Ân cười, tựa vào vào thành giường, xem TV.



Hoắc Vi Vũ chau mày, lừ Tô Bồi Ân.



Anh ta sẽ không...nổi hứng thú với cô đó chứ?



"Xem TV của cô đi, nhìn tôi làm gì, nếu muốn hi vọng tương lai chuyện đó xảy ra, trước hết hãy biến mình thành mẫu phụ nữ lí tưởng của tôi đi, đừng chỉ lo nghĩ mấy thứ vớ vẩn. Nói thật, mấy thứ vớ vẩn đấy có khi lại hợp với cô." Tô Bồi Ân mắt nhìn TV nói.



Hoắc Vi Vũ giật giật khóe miệng.



Cô thực sự muốn đánh cho anh ta một trận.



Ai nói cô muốn nam nhân!



Hiện tại, cô thực sự muốn tự mình nuôi đứa bé.



"Tiên sinh, phu nhân, mời đi bên này." Âm thanh của quản gia vang lên.



Hoắc Vi Vũ nhìn về phía cửa.



Ngoài bọn họ, còn có người khác tới sao?



Theo bản năng, cô mở cửa, nhìn ra bên ngoài.



Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ đi tới.



Anh cũng thấy cô, mắt không chút gợn sóng, đạm mạc nhìn phía trước.



"Tiên sinh, phu nhân, hai người ở phòng này." Quản gia mở cửa phòng kế bên phòng cô, nói với Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ.



Hoắc Vi Vũ đóng cửa lại, âm thanh vang lên một tiếng "phịch".