[Dịch]Quân Hôn

Chương 133 : Lão bà yêu kiều ​

Ngày đăng: 13:15 22/03/20

Bóng đêm bao phủ, Hoắc Tư Vũ một thân váy lông liền áo, im lặng đứng chờ ở một góc thành thị "Đi thôi, đến quán bar!" Chờ không lâu, trong bóng đêm xuất hiện một bóng dáng thon dài. Áo gió màu đen, đem bóng dáng của người đàn ông này càng cao lớn. Gió đêm thổi bay mái tóc trên đầu hắn, để hiện ra đôi mắt thâm thúy Thấy người phụ nữ đứng cách đó không xa, hắn tùy ý đi lên đưa tay ôm eo của cô, kéo cô đi "Anh Lục, có thể không đi quán bar được không?" Thật ra, từ lúc bị Tiểu Lục Tử kéo đến cái phòng kia, sau đó xảy ra chuyện dơ bẩn đó, từ lúc đó Hoắc Tư Vũ đối với hai từ quán bar kia đều sinh ra kháng cự. Mỗi một lần, Lục Tử Thông nói muốn đến quán bar, cô đều cò kè mặc cả vài lần, nếu không được mới miễn cưỡng cùng Lục Tử Thông đến đó. Sau đó cố gắng che chắn, sợ bị những người lúc đó có mặt nhận ra "Như thế nào? Ghét bỏ nơi đó sao? Tôi không quên, cô trước kia cách vài ngày đều đến đó" Nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, Lục Tử Thông đột nhiên nở nụ cười Mà tươi cười như vậy, lại làm cho trái tim của Hoắc Tư Vũ trở nên rét lạnh, bởi vì Hoắc Tư Vũ nhìn thấy đôi mắt hắn xuất hiện lãnh ý Thật ra, cô không nhớ mình đã trêu chọc Lục Tử Thông ở chỗ nào Tuy rằng gần đây bọn họ mỗi tối đều ở chung, người đàn ông này mỗi đêm đều cho cô khoái cảm. Nhưng mỗi ngày, cô đều cảm thấy được người đàn ông đang cưỡi trên người mình kia không có loại khoái cảm giống như cô, mà là giống như đang phát tiết "Em gần đây không thích những nơi ồn ào đó!" Đúng lúc cô đang mang thai, không thể uống rượu, hơn nữa mỗi lần đến quán bar kia, cô đều nhớ tới chuyện ngày đó "Hoắc Tư Vũ, cô lại giả bộ?" Hắn lạnh lùng liếc nhìn cô một cái: "Nếu thật sự thích diễn trò như vậy, tôi sẽ thành toàn cho cô, cô thấy thế nào?" Nói lời này, hắn lại nở nụ cười châm chọc Hắn biết, Hoắc Tư Vũ nhất đinh biết hắn đang nói đến chuyện ảnh chụp hôm đó "Lục Tử Thông, tôi rốt cuộc đắc tội gì với anh, tại sao anh lại hận tôi như vậy?" "Không đắc tội với tôi? Vậy lúc cô đem tôn nghiêm của tôi vứt trên mặt đất, là đang làm cái gì? Hoắc Tư Vũ, ít làm thanh cao trước mặt tôi đi. Tôi không quen thấy một kỹ nữ giả bộ thanh cao! Kỹ nữ nên có tư thái của kỹ nữ, bị người ta thượng phải biết yên lặng ngoan ngoãn!" Nói xong, Lục Tử Thông hất tay, cũng không nghĩ cách đó không xa có một chiếc xe đi đến Thật ra, Lục Tử Thông vốn không chú ý đến Nếu không phải lúc này có đèn đỏ, hắn cũng không ngoảnh đầu sang, căn bản sẽ không thấy được có một người rất quen thuộc ngồi ở ghế phó xe ô tô bên kia___ Tô Du Du Vô luận Lục Tử Thông có trợn mắt lớn đến thế nào, hay là do vấn đề ánh sáng, hắn cũng không thể nhìn lầm được Người nọ, quả thật là Tô Du Du! Lại nhìn đến ghế lái, có một người đàn ông mặc tây trang màu lam, một tay tùy ý để ở trên vô lăng. Áo sơ mi trắng bên trong không cài đủ cúc, để lộ ra một mảng lớn da thịt màu đồng Ngũ quan đường hoàng, làm cho người ta liếc mắt một cái liền không thể quên! Nhìn hai người bọn họ ngồi trong một chiếc xe, Lục Tử Thông cảm thấy lồng ngực muốn nổ tung. Tầm mắt của hắn cũng nhìn thấy được, người đàn ông kia thừa dịp đèn đỏ mà đưa tay đặt ở trên đùi của Tô Du Du. Lục Tử Thông cảm thấy máu trong người mình đều muốn nóng lên Đã xảy ra chuyện gì? Tô Du Du khi nào thì có bạn trai? Hơn nữa, còn không nói với hắn! Có phải bởi vì như vậy mà gần đây số lần đến quán bar với hắn ngày càng ít. Bằng không, tại sao hắn ngày nào cũng ở quán bar, lại không gặp được Tô Du Du? Từ lúc đến thành phố này, Tô Du Du thật sự đã coi Lục Tử Thông hắn là bạn tốt tri tâm. Mỗi ngày mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô đều nói với hắn. Nếu người ngồi trên xe kia đúng thật là Tô Du Du, vậy người vuốt đùi cô kia chắc chắn là bạn trai của cô, như vậy Tô Du Du tại sao không nói với hắn? Sẽ không phải như vậy, đúng không? Tô Du Du đơn thuần như một đứa trẻ, sẽ không tùy tiện để cho một người đàn ông đưa tay đặt trên đùi cô Lục Tử Thông hắn quen biết Tô Du Du, hắn biết rõ cô ghét nhất là người khác sờ soạng trên người mình Nếu như thật sự là Tô Du Du, bị người đàn ông kia sờ soạng như vậy, cô tuyệt đối sẽ dùng quyền đạo của mình mà hung hăng đánh trả người kia mới đúng Làm sao có thể im lặng ngồi trên xe, để người đàn ông kia tùy ý đùa nghịch? Nghĩ vậy, Lục Tử Thông muốn đi đến bên cạnh chiếc xe đó để nhìn cho rõ mặt cô gái kia Nhưng không khéo đèn xanh đúng lúc này vừa bật. Xe của Lục Tử Thông còn chưa kịp đến gần, chiếc xe kia đã vụt đi "Tiểu Du!" Biết rõ chiếc xe kia đi với tốc độ rất nhanh, nhưng Lục Tử Thông lúc này như phát điện, muốn đuổi theo "Tiểu Du, em trở lại cho anh!" Bởi vì vừa mới đèn đỏ, phía sau có rất nhiều xe dừng lại Lục Tử Thông lao ra khỏi xe, nếu như không phải phía sau xe mau chóng dừng lại, chỉ sợ hắn đã sớm bị xe đụng "Bíp bíp bíp" "Kẻ điên, muốn chết sao?" Chiếc xe phía sau thiếu chút nữa đâm vào Lục Tử Thông, nên nói ra những lời chửi ác động như vậy Mà Lục Tử Thông giống như là không nghe được người khác nói, cứ ngây ngốc đứng tại chỗ đó nhìn chằm chằm chiếc xe biến mất ở góc đường Tiểu Du, thật sự là em sao? Em tại sao lại cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ... ____ Hôm nay, Cố Niệm Hề ăn cơm chiều xong, giống như buổi tối mấy ngày hôm trước, có tin nhắn từ điện thoại gửi đến, liền lập tức chuẩn bị đứng dậy, bước vào phòng làm việc Cũng không nghĩ cô vừa mới đứng dậy, thân thể liền bị bay lên trên không trung "Đàm tham mưu trưởng, anh muốn làm gì?" Nói thật ra, không hiểu lý do bị người ta khiêng lên bả vai, thật sự vô cùng khó chịu Huống chi, cô vừa mới ăn no, bụng nhỏ bị đè ép, rất là khó chịu "Muốn em cùng anh xem TV!" Đàm tham mưu trưởng một tay khiêng cô, thản nhiên tiến đến chỗ TV, mở ra kênh Đàm Dật Trạch hắn yêu thích nhất, kênh địa phương. Sau đó cứ nhiên vậy ngồi xuống ghế sa lon, bắt đầu xem TV. Tựa hồ đã quên mất, trên bả vai mình còn có một cái mạng nhỏ "Cái kia... Đàm tham mưu trưởng, để em xuống được không?" Ngược chiều máu, xông xuống ót. Cố Niệm Hề cảm giác, chính mình thật sự khó chịu đến chết "Không được, thả em xuống em lại chạy trốn, không xem TV với anh!" Có đôi khi Đàm tham mưu trưởng sẽ có tính khí trẻ con như vậy, giống như hiện tại... Vài ngày hắn không được ôm vật nhỏ ngồi xem TV, lúc này tính tình hắn nổi lên, thật sự rất khó nói phục hắn "Vậy được rồi, anh cứ khiêng em như vậy, sau nay sẽ không có ai cùng anh xem TV, có thể ngay cả nấu cơm cũng không có đâu" "Tại sao?" Hắn có điều khó hiểu, còn tức giận vì cô gái kia nói lung tung. Đưa tay đánh vào mông cô một cái "Bởi vì em sẽ chết dưới tay của anh, lão già kia!" Nghe được lời của cô, Đàm Dật Trạch cuối cùng nhận ra được cái gì đó, đem cô thả xuống dưới. Nhưng mà, tay của hắn vẫn thủy chung đặt ở bên hông của cô, làm cho cô ngồi ở trên đùi hắn, cùng hắn mặt đối mặt "Lão già kia, em xử lý công việc xong mới cùng anh chơi được không?" Vừa nghĩ tới công việc, đêm nay cô phải hạch toán xong Chuyện này làm xong, mới có thể có kết thúc hoàn hảo cho hợp đồng Xí Hoa án "Không được!" Đàm tham mưu trưởng nhếch mi ý nói: Muốn cầu xin tha thứ sao? Không có cửa đâu! "Chẳng lẽ chúng ta cả buổi tối cứ ngồi như vậy sao?" "Anh không ngại!" Thấy Cố Niệm Hề chân chó lấy lòng, khóe miệng hắn lại có độ cung lưu manh Anh không ngại nhưng em ngại! Một câu nói kia, tất nhiên cô không dám nói ra khỏi miệng Từ lúc bắt đầu chiếu tin tức đến lúc kết thúc. Vốn tưởng rằng Đàm Dật Trạch sẽ đi nghỉ ngơi. Bình thường, chỉ cần chiếu xong tin tức, hắn cũng sẽ không có ý ngồi tiếp tục xem TV Nhưng thật không ngờ, hắn lại tiếp tục chuyển kênh Xem hết chương trình, hắn dường như không có ý nghỉ ngơi. Nhìn chằm chằm kim đồng hồ chỉ đến số chín, Cố Niệm Hề cả người đổ mồ hôi Nếu như không nhanh một chút, đêm nay tuyệt đối không có khả năng hoàn thành xong "Lão công, anh như vậy không cảm thấy mệt mỏi sao?" Vì có thể muốn đến phòng làm việc, Cố Niệm Hề chỉ có thể kiên trì mở miệng lần thứ hai "Sẽ không, anh không cảm thấy mệt" Hắn nói ít mà ý nhiều, lần thứ hai đem hy vọng bé nhỏ của Cố Niệm Hề bỏ đi! Ngồi một lúc, Cố Niệm Hề lại dùng ánh mắt chờ mong nhìn hắn "Lão công, anh không mệt sao?" Cố Niệm Hề chân chó, đem tay nhỏ bé đặt trên cổ của hắn "Một chút, em mệt sao?" Chiêu đưa tay vòng lên cổ Đàm Dật Trạch khiến cho hắn vô cùng hưởng thụ, mỗi lần hắn làm động tác này, con mắt của hắn đều có tia ôn nhu. "Hoàn hảo! Nếu không lão công chúng ta nghỉ ngơi đi!" Tròng mắt Cố Niệm Hề lóe sáng, giống như hồ ly giảo hoạt Tuy rằng tiết mục trên TV vô cùng hấp dẫn Cố Niệm Hề, nhưng vừa nghĩ đến công việc còn chưa hoàn thành cô lập tức gạt bỏ tất cả "Nghỉ ngơi? Em xác định hiện tại sẽ đi nghỉ ngơi sao?" Tiếng nói của hắn mang theo tia nhu tình Nghe lời nói của hắn, cô còn tưởng rằng người đàn ông này đã bị cô lừa "Cái kia... Em còn muốn đến phòng làm việc một chút! Có vài thứ đêm nay phải chuẩn bị thật tốt, nói cách khác, ngày mai không còn thời gian chuẩn bị!" Đây là nói thật Đối mặt với con mắt có năng lực nhìn thấy tất cả của Đàm tham mưu trưởng, Cố Niệm Hề cảm thấy vẫn là nên thành thực nói ra. Bằng không đến lúc đó, chính mình bị Đàm tham mưu trưởng ăn đến xương cũng không còn "Xem ra tinh thần của em cũng không tồi! Không bằng chúng ta tiếp tục xem TV đi!" Đàm Dật Trạch quét mắt nhìn cô một cái, tròng mắt có ánh sáng nhu hòa Hắn như vậy, thật sự làm cho người ta nhìn không thấu, cũng không đoán ra, hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì "Cái kia... Lão già kia, em..." Cố Niệm Hề còn muốn nói gì, liền thấy Đàm tham mưu trưởng cầm điều khiển chuyển kênh khác. "Ít nói đi, tiếp tục xem TV!" Đàm Dật Trạch vỗ mông Cố Niệm Hề, tiếp tục đem tầm mắt dừng lại trên TV Thấy kim đồng hồ đã chỉ đến số mười, Cố Niệm Hề lúc này càng vội vàng Nếu như cứ nhất định xem TV thế này, như vậy bọn họ hôm nay phải ngủ ở trên ghế rồi "Lão công, anh có phải không có việc gì làm hay không?" Nhìn gương mặt gần trong gan tấc, gương mặt đẹp trai so với diễn viên Hàn Quốc còn có phần hơn, đôi mắt Cố Niệm Hề chợt lóe lên tia sáng Trong đầu suy nghĩ, Cố Niệm Hề đột nhiên phát hiện người đàn ông này thích nhất trên giường làm chuyện thân mật Tuy rằng sau khi làm xong việc này, Cố Niệm Hề sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng nếu thật có thể dùng việc này, đem Đàm Dật Trạch lừa đi ngủ, để cho cô xử lý chuyện kia, coi như cũng tốt nhất! "Đã tối rồi, em nghĩ anh còn chuyện gì để làm?" Tầm mắt Đàm Dật Trạch vẫn dừng trên TV, nhìn bộ dáng vô cùng chuyên chú Chỉ có khóe miệng gợi lên độ cung, làm cho người ta cảm thấy hắn không chuyên chú như vậy "Lão công, anh nói buổi tối đàn ông thường làm gì?" Cố Niệm Hề nói xong lời này, lại nhịn không được cười trộm một phen, giống như con chuột nhỏ "Xem bóng đá, đi tắm, chơi máy tính!" Thấy bộ dáng vật nhỏ trôm cười, Đàm Dật Trạch cũng khẽ cười: Xem ra, tính nhẫn nại của vật nhỏ đã sớm muốn tiêu hao hết "Nhưng mà, những thứ này lão công cũng không chơi qua..." Cười trộm xong, Cố Niệm Hề lại nghiêm túc nhìn hắn, thấy hắn không có biểu tình gì, lúc sau cô lại cố tựa vào lòng ngực hắn Được rồi, Đàm tham mưu trưởng nhà cô thật sự cũng không chơi mấy trò này với cô Muốn hắn đi làm những việc kia, cô cũng cảm thấy có chút kinh ngạc "Vậy em có đề nghị gì tốt?" Không thể không thừa nhận, Đàm Dật Trạch hỏi ra câu này khiến cô có điểm xấu hổ "Lão công, nhà anh không phải có lão bà yểu điệu sao? Chẳng lẽ anh không nghĩ muốn cùng cô ấy chơi?" Ý tứ này, đủ rõ ràng đi Cố Niệm Hề cõi lòng chờ mong nhìn sang Đàm Dật Trạch, mới phát hiện hắn vẫn như cũ chăm chú xem TV Điều này làm cho Cố Niệm Hề nảy sinh ghen tuông: Lão bà yểu điệu như vậy không nhìn, lại nhìn TV, có cái gì hay chứ? Cố Niệm Hề trong lòng than thở, nhưng hắn lại không mặn không nhạt bỏ lại cho cô một câu: "Lão bà yểu điệu kia mỗi buổi tối đều bề bộn công việc, ngay cả cho anh sờ đùi một cái cũng không chịu! Chứ đừng nghĩ đến cùng cô ấy chơi!" "Kia... cái kia, lão bà yểu điệu nhà Đàm tham mưu trưởng anh nguyện ý để cho anh sờ đùi!" Xem bộ dáng không mặn không nhạt của hắn, Cố Niệm Hề cũng đã sớm dự liệu được "Thật sao?" Nói lời này, Đàm tham mưu trưởng quả thật không nhìn TV nữa Cố Niệm Hề phát hiện hắn nhìn cô như vậy khiến cho cô đập loạn. Nhưng lại mang theo ý cười không tốt... "Đúng vậy đúng vậy!" Nói lời này, Cố Niệm Hề còn biểu hiện chính mình thật sự là đồng ý, vội vàng kéo làn váy, lôi kéo tay của hắn để trên đùi mình "Xem đi, Đàm tham mưu trưởng. Lão bà yểu điệu nhà anh quả thực rất thích anh sờ cô ấy như vậy!" Nói lời này, Cố Niệm Hề không quên kéo tay hắn về phía càng sâu hơn Trong chớp mắt, đôi mắt của hắn càng lúc càng tối Yết hầu cũng không tự giác lên xuống Vốn muốn ngăn chặn dục hỏa trong người, nhưng hắn cuối cùng vẫn không nhịn được Hắn nếu không dạy dỗ vật nhỏ một chút, hắn sẽ không còn là Đàm Dật Trạch! "Xem ra, đêm nay chúng ta có một số việc phải làm cho thật tốt!" Đây là câu nói sau cùng của đêm nay Đàm Dật Trạch nói với Cố Niệm Hề Sau đó, hắn trực tiếp khiêng cô đi về phía phòng ngủ của bọn họ Nhìn kế hoạch đã muốn đi theo hướng mình, Cố Niệm Hề không khỏi vui mừng, nhưng rất sau đó lại cảm thấy hối hận Đàm tham mưu trưởng luôn không phụ sự mong đợi của mọi người Khi hắn thấy vật nhỏ yêu cầu hắn, hắn liền khiêng cô đến phòng ngủ, nghiêm chỉnh cả đêm đều chèn ép cô. Nhiều lần cô muốn chạy trốn, đều bị giữ lại. Sau đó lại từng bước đoạt lấy Đêm nay ngôi nhà nhỏ lại một mảnh kiều diễm Sau trận mưa rền gió dữ, Cố Niệm Hề cả người mệt mỏi ngủ mê mệt. Đàm Dật Trạch lại khoác thêm áo, tới phòng làm việc, xử lý công việc Cố Niệm Hề còn chưa hoàn thành. Lật xem vài trang số liệu, hắn lại bắt đầu vùi đầu vào bên trong Ngôi nhà của vợ chồng Đàm tham mưu trưởng, chỉ có phòng làm việc còn sáng đèn