[Dịch]Quân Hôn

Chương 34 : Đàm Dật Trạch rất cô đơn

Ngày đăng: 13:13 22/03/20

A Thành là cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hóa dịch vụ, đứng nhất nhì trong cả nước Năm đó ba của Đàm Dật Trạch xuất ngũ, liền bắt đầu kinh doanh Cửa hàng lớn này cũng chính là hắn làm lên Hôm nay Đàm Dật Trạch mang Cố Niệm Hề đến đây Bởi vì hắn cảm thấy chỉ có nơi đây, mới có thể tìm được bộ lễ phục hoa lệ nhất phù hợp với cô "Phải mua ở trong này sao? Nơi đây rất đắt tiền!" Cố Niệm Hề liếc qua, liền có thể nhìn ra giá cả quần áo ở đây không tầm thường "Không có việc gì, tiền lương của tôi vẫn đủ để mua được những thứ nơi đây, cứ coi như là quà tặng kết hôn mà tôi tặng em đi" Không biết tại sao, Đàm Dật Trạch vẫn cảm thấy, Cố Niệm Hề rất thích hợp để mặc những loại lễ phục có khí chất cao nhã như vậy "Kia...đuợc rồi" "Tôi cũng nên chọn một bộ để phù hợp đi với em". Nói xong lời này, Đàm Dật Trạch liền đi đến chỗ mua đồ của nam giới Cố Niệm Hề đi ở phía sau hắn, theo dõi bóng dáng của hắn. Xem ra, hắn cũng là muốn mua quần áo Dù sao cũng hiếm có người đi dự tiệc, mặc một bộ quân phục xanh biếc Hơn nữa Đàm Dật Trạch đã nói, tiền của hắn đủ mua mấy thứ này, cô hiện tại cần gì phải tiếc tiền thay cho người đàn ông này? Hơn nữa, cuộc sống hôn nhân của bọn họ không biết có thể duy trì đến khi nào Nghĩ đến đây, Cố Niệm Hề liền bắt đầu đi chọn quần áo "Tư Vũ, tối hôm nay con sẽ cùng Tiểu Nam đính hôn, trong nhà còn bận rất nhiều việc, con còn có thể đi dạo phố được sao?" Vận khí không tốt, sẽ gặp phải người mình không muốn gặp nhất Cố Niệm Hề đang nhìn lễ phục màu vàng nhạt Lại thấy ở phía sau, có tiếng nói, người đột nhiên trở nên cứng nhắc Giọng nói này tuy rằng không phải quen thuộc, nhưng theo trong lời nói của chủ nhân, có thể biết được người kia chính là Hoắc Tư Vũ "Mẹ, người ta đưa tới lễ phục, giày có chút cao... Con đây là sợ đi giày đó sẽ ngã xuống, lúc đó không phải sẽ ảnh hưởng đến cháu nội bảo bối của mẹ sao?" Kỳ thật, ngồi ở nhà không yên. Tối nay sẽ đính hôn, phải chuẩn bị rất nhiều chuyện. Cô "mang thai" nên Đàm gia không dám để cho cô làm bất cứ một chuyện gì, ngay cả một chút chuyện vụn vặt cũng không muốn để cô làm Nếu là trước kia như vậy thì thôi đi, nhưng hiện tại Hoắc Tư Vũ lại cảm giác mình thật sự sắp trở thành bà già rồi. Cô bây giờ không cần phải đi giúp đỡ này đó, để tránh mất đi thân phận Cho nên, cô cố ý nói muốn đi dạo phố, thật không ngờ Thư Lạc Tâm mặc dù bận rộn cũng cố tình đi theo cô Đi theo, liền nói không ngừng. Lúc này, cô còn muốn tự mắng chính mình Điều này làm cho Hoắc Tư Vũ khó tránh khỏi bất mãn Cô bây giờ cũng chưa gả cho Đàm Dật Nam, cũng không thật sự mang thai, nên không thể để cho Thư Lạc Tâm kia tức giận được. Nhưng chờ đến khi cô thật sự trở thành người Đàm gia, cô chắc chắn sẽ không chịu để Thư Lạc Tâm kia đi theo mình lải nhải như thế này Nghĩ vậy, Hoắc Tư Vũ kiềm chế nỗi bất mãn ở trong lòng mình, vẻ mặt tràn đầy ý cười Không phải không thừa nhận, Hoắc Tư Vũ là một diễn viên tốt Nói ba câu, thực sự làm cho Thư Lạc Tâm tin Lúc này, bà ta còn cật lực tìm giày giúp Hoắc Tư Vũ Nhưng nhìn mấy đôi giày bình thường kia, sắc mặt của Hoắc Tư Vũ thay đổi. Giày đế thấp kia mà mặc cùng với lễ phục thật sự là không hợp, còn có không thể làm tôn lên dáng người của cô Từ lúc bước ra ngoài xã hội, cô chưa từng đi qua loại giày như vậy Nhưng nếu như không đồng ý, Thư Lạc Tâm lại nhìn chằm chằm cô. nếu như cô cố tình đi một đôi giày cao gót, Thư Lạc Tâm sẽ lại quở trách cô. Cô dù sao cũng là người phụ nữ hai mười mấy tuổi, cũng không còn giống với cô gái mười mấy tuổi nữa, không nên chỉ vì việc như vậy mà tức giận. Mỗi ngày Thư Lạc Tâm thấy cô trang điểm, như là giống như thấy quỷ. Không phải là lập tức lau sạch, thì cũng là quở trách Nói Hoắc Tư Vũ thật sự mang thai, phải chịu những thứ như thế kia cô cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mấu chốt là, cô căn bản không có mang thai Gây sức ép như vậy, đây không phải là không công bị tội sao? Nghĩ đến đây Hoắc Tư Vũ nhìn Thư Lạc Tâm, trong ánh mắt tràn ngập chán ghét "Nếu như sợ bị trượt, chúng ta liền chuyển sang loại giày đế thấp này, con thích đôi nào, mẹ sẽ mua cho con!" Thư Lạc Tâm vẫn cứ nhìn giày, không để ý đến sắc mặt của Hoắc Tư Vũ "Kia cám ơn mẹ" Nhìn bà ta, Hoắc Tư Vũ ngoài cười nhưng trong không cười Cố Niệm Hề vẫn tránh đi bọn họ, bọn họ ở khu chọn giày, cô ở khu chọn lễ phục Nhưng nơi đây cũng không phải là quá khuất, Cố Niệm Hề sợ hãi chính mình sẽ bị phát hiện Cô cầm trên tay lễ phục đơn giản, chuẩn bị đi vào thử "Nha, không phải là Tiểu Trạch sao?" Đúng lúc này, giọng nói của Thư Lạc Tâm truyền đến không xa "Anh!" "Dì Thư, thật là trùng hợp." Cố Niệm Hề ngẩng đầu, thấy Hoắc Tư Vũ cùng Thư Lạc Tâm đã đi đến gần bên hắn. Hai người đi đến chào hỏi hắn, bộ dạng nhìn qua rất nhiệt tình. Mà khuôn mặt của Đàm Dật Trạch lại không mang ý cười Giờ phút này nhìn thấy Hoắc Tư Vũ bộ dạng hiền lành, hắn hơi hơi vuốt cằm Rõ ràng đều là người trong nhà, nhưng dường như bọn họ lại không ưa gì nhau Thư Lạc Tâm ăn mặc rất cầu kỳ, nhìn qua là một quý bà vô cùng quý phái Nhưng trên người Đàm Dật Trạch chỉ đơn giản một bộ quân phục, lại có thể tản ra khí thế người thường không dám nhìn vào Người trong nhà vốn nên thân thiết, không nên duy trì khoảng cách như vậy Làm cho Cố Niệm Hề nghi hoặc chính là cách xưng hô của Đàm Dật Trạch Hắn gọi người đàn bà kia là dì Thư! Chẳng lẽ... "Tiểu Trạch, tối nay là lễ đính hôn của Tiểu Nam, con là anh của nó, nhất định phải đến. Bằng không, sẽ là chuyện cho người khác bàn tán!" Khoảng cách từ đó mà thiết lập Rõ ràng lời mời nghe như là nhiệt tình, nhưng lời nói này của Thư Lạc Tâm lại ý muốn quở trách Đàm Dật Trạch không phải là người anh tốt Thư Lạc Tâm trên mặt tươi cười xinh đẹp, đôi môi được bà ta tô đỏ giờ phút này đã muốn lên đến tận tai Bà ta đang cười, nhưng không có nghĩa là nụ cười của bà ta tràn đầy ý tốt Cố Niệm Hề đứng ở trong góc nhỏ kia, cũng có thể đoán ra được mối quan hệ của bọn họ Nhìn người đàn ông cao cao tại thượng đứng một mình ở nơi đó, sống lưng thẳng tắp. Một mình đối mặt với lời châm chọc của Thư Lạc Tâm, lòng của cô có chút đau... Cô cảm giác như, Đàm Dật Trạch thật sự rất cô đơn "Dì Thư, lễ đính hôn của Tiểu Nam tôi sẽ đến. Hơn nữa, tôi còn mang một người đến, để giới thiệu với một người..."