Quan Khí
Chương 10 : Tiếp nhận
Ngày đăng: 20:06 18/04/20
Hai người ăn xong liền nói chuyện một lát. Sau đó Tiểu Giang đi trước. Nửa tiếng sau Vương Trạch Vinh mới rời đi. Rất nhiều chuyện Vương Trạch Vinh cần phải cẩn thận suy nghĩ. Bây giờ xã đã xảy ra chuyện, không có chuẩn bị trước là không được. Vương Trạch Vinh thông qua quan sát mấy năm nay, hắn cho rằng trên đời không có chuyện miếng bánh tự rơi xuống đầu.
Vương Trạch Vinh cảm thấy mình đang thay đổi. Trước kia khi mình chưa có quan khí thì có tính cách chất phác, bây giờ đang thay đổi rất nhanh. Có khi hắn lo lắng cứ biến hoá như vậy thì rất nhiều quan niệm của mình sẽ thay đổi. Đây không biết là tốt hay xấu.
- Anh không thể đi, đụng vào con của tôi còn muốn chạy ư. Không có cửa đâu.
Đang đi trên đường, Vương Trạch Vinh đột nhiên nghe thấy đằng trước vang lên tiếng rất quen thuộc. “***, Hoàng nhị mao nhất định đang làm chuyện kia”
Hoàng nhị mao này là một kẻ không nghề nghiệp. Bố mẹ làm công ty về hưu, bởi vì không có nghề nghiệp nên hắn thường xuyên ra đường để bị va chạm hòng kiếm tiền.
Vương Trạch Vinh đi tới nhìn thấy đúng là Hoàng nhị mao.
Một chiếc xe Audi đang đỗ ở đây. Hoàng nhị mao giống như rất đau đớn quỳ trên mặt đất ôm một đứa bé.
Vương Trạch Vinh lại nhìn người ngồi trên xe thì thấy đó là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, còn có một lái xe.
- Dù sao cũng không chảy máy bị thương gì hết, cho anh 100 tệ.
Lái xe đang nói chuyện với Hoàng nhị mao.
- Nghĩ tốt nhỉ. Ai biết con tôi bị va thành như thế nào. Không có 1000 thì đừng mong đi.
Hoàng nhị mao lớn tiếng nói.
Người đàn ông trung niên đã xuống xe nhưng không nói gì, nhìn lái xe và đối phương đang nói chuyện.
Vương Trạch Vinh vô tình nhìn người đàn ông kia.
Hả. Vương Trạch Vinh giật mình vì đối phương có vấn đề lớn.
Vương Trạch Vinh vốn không định quản chuyện này nhưng liền thay đổi. Dù nói như thế nào nếu có thể giúp bọn họ hóa giải chuyện này thì ít nhất cũng không phải chuyện gì xấu với mình.
- Hoàng nhị mao, người ta có thể cho anh 100 là may mắn của anh đó. Có phải muốn đến đồn công an giải quyết không?
Vương Trạch Vinh nói với Hoàng nhị mao.
- Vương ca, nếu là Vương ca nói chuyện thì 100 tệ cũng được.
Hoàng nhị mao thấy là Vương Trạch Vinh. Hắn biết Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh trong xã cũng là một nhân vật. Mình nếu như làm Vương Trạch Vinh tức giận không biết chừng bị kéo vào đồn. Dù sao mình cũng đã được 100 tệ coi như không thiệt. Vì thế Hoàng nhị mao đoạt tiền từ tay lái xe, ôm đứa bé không biết tìm ở đâu mà chạy ngay.
Hòa Quốc Hùng cảm thấy hứng thú hỏi.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói chuyện xảy ra ban sáng một lần, sau đó nói:
- Chủ tịch, tôi phảng phất nghe được bí thư Chương nhắc đến Ủy ban kỷ luật Huyện ủy, nội dung cụ thể thì tôi không nghe rõ.
Điều này đương nhiên là hắn bịa ra. Vương Trạch Vinh sao có thể bán đứng Tiểu Giang.
Vừa nói Vương Trạch Vinh vừa quan sát biến hoá trên mặt Hòa Quốc Hùng. Nhưng Hòa Quốc Hùng ngoại trừ chăm chú lắng nghe thì trên mặt không có biến hoá gì.
Nếu người khác thì còn bị vẻ mặt của Hòa Quốc Hùng lừa gạt. Nhưng Vương Trạch Vinh đương nhiên không bị bề ngoài ảnh hưởng.
Lén quan sát quan khí của mình, Vương Trạch Vinh vui mừng phát hiện thấy quan hệ của mình chỉ trong nháy mắt đã tăng lên hơn ngàn điểm. Lãnh đạo tin tưởng và khen ngợi sẽ làm cho quan khí tăng lên rất nhiều. Lần này đến nhà Hòa Quốc Hùng là đúng.
Thì ra Hòa Quốc Hùng đã sớm biết việc này. Vương Trạch Vinh chủ động đến nhà là quá kịp thời. Từ tình hình bây giờ có thể thấy Vương Trạch Vinh đang hành động. Vương Trạch Vinh thấy mình đến không muộn, xem ra thái độ quyết định thành công. Vương Trạch Vinh ngồi ở trên ghế rất thẳng. Nếu đã dựa vào Hòa Quốc Hùng, như vậy cần có dáng vẻ. Thái độ của mình càng đứng đắn thì chỗ tốt đạt được càng nhiều.
- Tiểu Vương, trong chính quyền thường có không ít người truyền một vài chuyện nhàm chán. Cậu chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Năng lực của cậu thể hiện ở đó, phải tin tưởng cấp trên. Vàng luôn luôn phát sáng.
Hòa Quốc Hùng mỉm cười nói với Vương Trạch Vinh.
Lời này rất rõ ràng. Chỉ cần theo sát Hòa Quốc Hùng, Vương Trạch Vinh sẽ lên chức.
- Chủ tịch yên tâm, tôi biết tình huống gì sẽ báo cáo với ngài.
Vương Trạch Vinh một lần nữa tỏ rõ thái độ.
- Tiểu Vương, cậu là người tôi coi trọng nhất. Văn phòng Đảng chính cần có đồng chí đầy năng lực như cậu.
Hòa Quốc Hùng cũng không quên khen Vương Trạch Vinh vài câu. Ý của Hòa Quốc Hùng đã rõ ràng.
Đối với việc đêm nay Vương Trạch Vinh kịp thời đến báo cáo, Hòa Quốc Hùng thật lòng cao hứng. Thực ra hắn đã sớm được Trịnh Chí Minh thông báo tình hình. Đối với chuyện Vương Trạch Vinh đến báo cáo, hắn càng coi trọng chính là thái độ của Vương Trạch Vinh. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh một lòng dựa vào mình.
Nếu như mình lên chức thì cậu ta cũng có thể dùng. Đây là suy nghĩ của Hòa Quốc Hùng.
Vương Trạch Vinh không dừng lại nhiều, thứ cần làm đã làm. Chuyện tiếp theo chỉ còn là đợi. Chào và ra về, Vương Trạch Vinh còn đang suy nghĩ về được mất trong hành động của mình.
Một lần nữa quan sát quan khí của mình, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất tốt. Xem ra hiệu quả rất tốt. Quan khí bây giờ lại biến hoá, dày đặc hơn trước. Xem ra Hòa Quốc Hùng đã coi trọng mình.