Quan Khí
Chương 1048 : Vệ gia
Ngày đăng: 20:27 18/04/20
Lần này không ít thân tín của Vương Trạch Vinh ở Tỉnh Giang Sơn được đề bạt.
Thấy Vương Trạch Vinh đến Tỉnh Giang Sơn một chuyến, Tỉnh Giang Sơn lại biến hoá nhiều như vậy; mọi người thế mới phát hiện mặc dù Tỉnh Giang Sơn có nhiều nhân viên Uông hệ như vậy nhưng những người này giống như nghe lời Vương Trạch Vinh. Trong lúc nhất thời thực lực của Vương Hệ ở Tỉnh Giang Sơn tăng mạnh.
Uông Nhật Thần thấy Tỉnh Giang Sơn biến hoá như vậy, ông vui vẻ nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, chính trị biến ảo, cháu có phát hiện ra không, chỉ cần có một chủ tướng thì quân lính sẽ không tản đi.
Uông Nhật Thần đến Tỉnh Giang Sơn thấy Uông hệ rất nguy hiểm, nhưng bây giờ có Vương Trạch Vinh dẫn đầu thì lập tức sống lại.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Bố Tiểu Kiều không có thay đổi gì sao ông?
Nhắc đến Uông Chính Phong, Uông Nhật Thần cười nói;
- Anh ta cũng được, chuẩn bị làm Tham mưu trưởng.
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên, Uông Chính Phong đúng là giỏi, đã đến chức đó.
Uông Nhật Thần không nhắc đến Uông Chính Phong nữa mà nói:
- Tiểu Kiều cũng không dễ dàng, bây giờ gần như là ly thân.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này cháu đúng là không thể xen vào.
Uông Nhật Thần hút một hơi thuốc rồi nói:
- Bỏ đi, chuyện này cháu không lo được.
- Bố Tiểu Phỉ có phát triển không ông?
Uông Nhật Thần lắc đầu nói;
- Chính Côn quá thẳng, chỉ thích nghiên cứu.
Vương Trạch Vinh thầm tiếc cho ông bố vợ này. Uông Chính Côn có năng lực nhưng lại quan hệ kém. Lúc này Uông Phỉ và Uông Kiều dắt tay nhau cười cười đi tới.
Thấy Vương Trạch Vinh ngồi đó, hai cô đều vui vẻ. Uông Kiều nói:
- Trạch Vinh, lần này anh thành Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng, có cảm tưởng gì không?
Uông Nhật Thần cười nói:
- Điều này có gì chứ. Nếu không phải do tuổi tác không đủ thì Trạch Vinh sớm thành Ủy viên dự khuyết, lần này là việc đương nhiên. Đáng tiếc không thể thành Ủy viên trung ương đảng. Nếu có thể vào Ủy viên trung ương đảng thì sẽ được xếp hàng.
Uông Phỉ cười cười ngồi bên Vương Trạch Vinh, cầm tay hắn mà nói:
- Được rồi ông, Trạch Vinh mới hơn 30 tuổi đã thành Ủy viên dự khuyết, người bên ngoài ghen ghét chết được.
Uông Kiều cũng nói:
- Được rồi, nhìn em vui chưa kìa.
Trong ánh mắt đầy vẻ sắc bén như có thể nhìn thấu tâm can.
Vệ Hồng Lâm ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
- Vương Trạch Vinh, nam, 36 tuổi, người huyện Khai Hà….
Ông lão dùng tiếng Anh nói tiểu sử của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, ông lão này đúng là thú vị, đây là thử tiếng Anh của mình.
Vệ Hồng Lâm nói xong, Vương Trạch Vinh nói bằng tiếng Anh.
- Ông nói thiếu một điểm, cháu đã là cháu rể của ông.
Đối mặt với ông lão biết rõ tình hình của mình như vậy, Vương Trạch Vinh không cần khách khí.
Vệ Hồng Lâm đầu tiên là ngẩn ra sau đó gật đầu nói:
- Bảo sao lão Uông lại chọn cậu, đúng là tính cách khó ngửi như ông ta.
- Bố.
Vệ Thục Phương nhíu mày nói.
- Cậu muốn gì từ Vệ gia?
Vệ Hồng Lâm nói tiếp bằng tiếng Anh.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Nói thật trước khi đến cháu còn không biết có ông, chỉ là do lễ phép mà tới thăm ông, cũng không muốn gì từ ông. Ông cũng nghiên cứu tình hình về cháu. Đúng, cháu phát triển thì cần cấp trên ủng hộ nhưng chủ yếu do cố gắng của cháu. Cháu không cần gì từ ông, cháu tin vào năng lực của mình.
Vệ Hồng Lâm nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh và nói:
- Cậu có nghĩ tôi có rất nhiều thân tín ở Bắc Kinh, chỉ cần động một chút là cho cậu một bài học. Nếu như lộ chuyện của cậu và Tiểu Phỉ ra thì cậu sẽ xong đời.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng vì Vệ Hồng Lâm muốn dùng khí thế chèn ép mình:
- Nếu không có việc gì khác thì cháu về. Cháu còn không ít việc phải làm.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Vệ Hồng Lâm cười phá lên nói:
- Ha ha, thú vị.
Lần này Vệ Hồng Lâm dùng tiếng Trung Quốc.
- Thục Phương, rót trà cho Tiểu Vương.
Vệ Hồng Lâm cười nói.
Thấy ông bố mình như vậy, Vệ Thục Phương mới yên tâm. Bà định đứng lên thì Uông Phỉ đã nhảy lên nói:
- Con đi rót trà, mọi người nói chuyện.