Quan Khí​

Chương 1064 : Làm mất mặt

Ngày đăng: 20:27 18/04/20


Chuyện của Hòa Quốc Hùng tới Bắc Kinh cũng chỉ như một nốt nhạc đệm, Vương Trạch Vinh cũng không để việc này trong lòng. Nửa tháng sau, Khuông Năng Hỉ đặc biệt gọi điện thoại tới, Hòa Quốc Hùng đã lên làm thường vụ phó thị trưởng thành phố Lâm Biên, thế là Hòa Quốc Hùng chạy tới tận Bắc Kinh để cảm tạ Vương Trạch Vinh.



Thời gian dần dần trôi đi, sau nửa năm Vương Trạch Vinh phát hiện tình hình bên trong Bộ Thương mại đang biến hóa vi diệu. Lô Kiến Thành trước nay không có động tĩnh gì càng lúc càng thân mật với Cao Lâm Sinh, hai người thường xuyên hẹn nhau ra ra vào vào, ngoài ra còn có một hai phó bộ trưởng khác cũng đi theo tương đối gần với bọn họ.



Lý Trạch Quảng bây giờ là người hay để ý tình hình cho Vương Trạch Vinh nhất, cũng không biết biết hắn nghe ngóng ở đâu được rất nhiều thứ, sau khi đưa một ít tài liệu lên liền cẩn thận nói với Vương Trạch Vinh:



- Phó bộ trưởng Vương, nghe nói gần đây bộ trưởng Lô thường âm thầm mời mấy phó bộ trưởng đi ăn cơm.



Tay đang lật xem tài liệu liền hơi khựng lại, Vương Trạch Vinh liếc nhìn Lý Trạch Quảng một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục xem. Thấy Lý Trạch Quảng có thể nhắc nhở mình nên Vương Trạch Vinh rất phấn khởi, cộng thêm quan sát trong nhiều lần nên hắn biết Lý Trạch Quảng đã quyết tâm đầu nhập vào mình. Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì, Lý Trạch Quảng lặng lẽ ra ngoài.



Sau khi cửa phòng được Lý Trạch Quảng đóng lại, Vương Trạch Vinh liền ngẫm nghĩ, việc mà Lý Trạch Quảng nói hắn đương nhiên có phát hiện. Ngày hôm qua hắn còn chú ý quan sát quan khí của mọi người trên hội nghị một chút, ngoại trừ có một số cá biệt có thay đổi thì những người khác cũng không có biến hóa gì lớn.



- Xem ra là không cam lòng!



Vương Trạch Vinh than một tiếng. Cầm điện thoại lên, Vương Trạch Vinh bấm số máy của Lô Kiến Thành:



- Bộ trưởng Lô, tỉnh Bắc Cát yêu cầu tôi tới đó, có khả năng tôi sẽ đi mấy ngày.



Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn tới tỉnh Bắc Cát thì Lô Kiến Thành rất vui mừng, nếu như Vương Trạch Vinh mà đi thì một số việc sẽ dễ làm hơn rất nhiều.



- Trạch Vinh à, hiện nay bộ có không ít chuyện phải nghiên cứu, cậu mà đi thì làm sao bây giờ?



Lô Kiến Thành thử nói.



Vương Trạch Vinh nói:



- Không sao cả, công tác trong bộ thì mọi người cứ cùng nhau nghiên cứu thảo luận, sau đó thì nói cho tôi biết một tiếng, thiểu số phải phục tùng đa số mà.
- Lời của đồng chí Ban Lôi cũng hợp lý, chuyện như vậy ít nhất phải chờ đồng chí Vương Trạch Vinh về rồi nghiên cứu mới thích hợp.



Hai người đứng ra phản đối, đây là chuyện mà Lô Kiến Thành và Cao Lâm Sinh đã sớm dự đoán. Hai người này thì một là người Hạng hệ, một là người Uông hệ, ai cũng biết bọn họ đứng chung chiến tuyến với Vương Trạch Vinh. Lô Kiến Thành và Cao Lâm Sinh liếc nhìn nhau một cái, Cao Lâm Sinh mỉm cười nói:



- Thiếu một người vẫn có thể nghiên cứu, tôi đề nghị hội nghị nên biểu quyết một chút cho thỏa đáng. Chỉ cần đại đa số đồng chí tán thành thì việc này có thể tiến hành thảo luận.



Trợ lý bộ trưởng Quách Cương cũng đồng ý nói:



- Có thể biểu quyết chuyện điều chỉnh trước một chút.



Lô Kiến Thành tính toán tình hình những người đang ngồi đây, cảm thấy cho dù mọi người không ủng hộ thì số trung lập cũng chiếm đa số, vì muốn sự việc hiệu quả hơn, hắn nói:



- Ý kiến của mọi người rất hay, tôi thấy như vậy đi, nên giơ tay biểu quyết việc này. Đồng ý tiến hành điều chỉnh cán bộ xin mời giơ tay.



Dứt lời Lô Kiến Thành là người đầu tiên giơ tay lên. Thấy vậy Cao Lâm Sinh, Bàng Hổ, Quách Cương cùng giơ tay lên, nhìn sang những người khác, trong lòng Lô Kiến Thành trầm xuống, sao lại mới có bốn phiếu!



- Bỏ phiếu trắng xin giơ tay!



Lô Kiến Thành nghĩ thầm chắc là đa số người sẽ bỏ phiếu trắng, chỉ cần loại trừ những người bỏ phiếu trắng thì người phản đối chẳng còn mấy. Chỉ có điều vừa mới nói xong thì trong phòng họp chỉ có một mình Quế Bình là đưa tay lên. Lúc này sắc mặt của Lô Kiến Thành cực kỳ khó coi, hắn không thể ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy.



Nhìn về phía những người không giơ tay, cười khan một tiếng nói:



- Ha ha, xem ra mọi người không có chủ trương điều chỉnh, việc này bỏ đi, tan họp!



Dứt lời, Lô Kiến Thành giống như một bại tướng lao ra khỏi phòng họp.