Quan Khí
Chương 1066 : Cam chịu
Ngày đăng: 20:27 18/04/20
- Trạch Vinh, tình hình Tỉnh Bắc Cát thế nào?
Nhìn Vương Trạch Vinh đi vào, Lô Kiến Thành đúng là muốn tránh. Từ sau khi không thể làm gì được Vương Trạch Vinh lúc hắn vắng mặt, Lô Kiến Thành đúng là không muốn gặp Vương Trạch Vinh.
- Rất tốt, lần này Tỉnh Bắc Cát đã mời hết tất cả các nhà đầu tư xung quanh tới, điều này sẽ thúc đẩy công tác thương mại của Tỉnh Bắc Cát.
- Ừ, Trạch Vinh vất vả rồi.
Lô Kiến Thành không biết sao mà lại thấy sợ Vương Trạch Vinh. Y không ngờ lúc Vương Trạch Vinh không ở Bộ Thương mại mà còn sức ảnh hưởng lớn đến như vậy. Tình hình hội nghị hôm đó làm y rất sợ, nhiều người như vậy dựa vào Vương Trạch Vinh, mình sao có thể đấu được?
Lô Kiến Thành sợ nhất không phải điều này mà hôm qua Thủ tướng gọi đến mà nhắc nhở y phải đoàn kết để công tác tốt.
Lô Kiến Thành đương nhiên nghe ra Thủ tướng đã biết việc xảy ra trong bộ nên có chút không hài lòng.
Thủ tướng có cái nhìn với mình? Lô Kiến Thành rất lo lắng.
Thấy Lô Kiến Thành như vậy, Vương Trạch Vinh nói qua mấy điểm hắn làm ở Tỉnh Bắc Cát rồi rời đi văn phòng của đối phương. Hắn biết Lô Kiến Thành này không thể gây rối được nữa.
Sau đó Vương Trạch Vinh đến văn phòng các Phó bộ trưởng ủng hộ mình, giao lưu tình cảm.
Các Phó bộ trưởng Bộ Thương mại đứng về phía Vương Trạch Vinh là do hắn hoạt động. Có mọi người ủng hộ, Vương Trạch Vinh coi như có quyền lớn ở Bộ Thương mại.
Bây giờ Bộ Thương mại đã khác trước lúc hắn vừa tới. Vương Trạch Vinh ngoài việc không phải Bộ trưởng ra thì quyền lực còn lớn hơn cả Lô Kiến Thành.
Vương Trạch Vinh đột nhiên được điện của Lưu Băng Tinh gọi tới. Hai người sớm nói nếu Lưu Băng Tinh có việc thì gọi Vương Trạch Vinh và đổ chuông hai tiếng, Vương Trạch Vinh sẽ gọi lại.
Vương Trạch Vinh thấy trong phòng không ai, hắn ra đóng cửa lại rồi nói:
- Có chuyện gì em?
- Mẹ em muốn gặp anh.
Lưu Băng Tinh lấy hết can đảm mà nói, trong lòng cũng thấy có chút lo lắng. trong thời gian này mẹ cô đến Bắc Kinh và hôm nào cũng hỏi về người đàn ông của cô. Mẹ cô còn tỏ vẻ không biết kết quả sẽ không đi.
Vương Trạch Vinh do dự một chút nghĩ việc này không thể giấu mãi nên đành nói:
- Được.
Vương Trạch Vinh biết tình hình của Lưu Băng Tinh, gặp mẹ cô là điều không thể tránh khỏi. Lưu Băng Tinh gọi điện như vậy thì mình cũng không cần giấu nữa. Lưu Băng Tinh có chút lo lắng nói:
- Em nói Vương Trạch Vinh và con gái mình?
- Chính là Vương Trạch Vinh, anh nói Vương Trạch Vinh có vợ là con gái phó Thủ tướng mà dám quan hệ với Băng Tinh.
Lưu Nguyên Đào nói:
- Tâm trạng của Băng Tinh thế nào?
- Con bé này một lòng muốn làm vợ bé cho người ta.
Phổ Lam Phương rất không hài lòng việc con gái mình làm vợ bé cho người.
Lưu Nguyên Đào không biết sao lại thở dài một tiếng:
- Anh nói rồi, Băng Tinh đã lớn nên tự có suy nghĩ, chúng ta không nên can thiệp quá nhiều. Anh tin Băng Tinh sẽ xử lý tốt. Mà Vương Trạch Vinh kia tời thì em phải có thái độ tốt vào đó.
- Đồ chết tiệt, vì chức quan của anh mà không cần Băng Tinh sao?
- Lam Phương, Băng Tinh thấy hạnh phúc là được. Băng Tinh ở Bắc Kinh không dễ gì. Em không phải không biết tình hình làng giải trí Bắc Kinh, Băng Tinh có cuộc sống này cũng là do con cố gắng. Em không thể phá vỡ.
Lưu Nguyên Đào đang nghĩ con gái mình đi theo Vương Trạch Vinh thì tốt cho cả nó và gia đình mình.
Phổ Lam Phương thở dài một tiếng rồi nói:
- EM biết anh nói đúng nhưng rất buồn bực.
- Rồi sẽ quen mà, dù sao Băng Tinh sớm muộn cũng lấy chồng, em không thể lo cho con cả đời mà?
Lưu Nguyên Đào đột nhiên nghĩ mình là bố vợ của Vương Trạch Vinh.
Lưu Nguyên Đào nhìn quanh và biết không thể lộ việc này. Việc này lộ ra sẽ là tai nạn đối với Vương Trạch Vinh, cũng là tai nạn với nhà mình nên nói:
- Em nghe chỗ, không được nói chuyện này với ai.
- Việc này cũng cần anh nhắc sao?
Gọi điện xong, Lưu Nguyên Đào ưỡn thẳng lưng đi về phía phòng học.