Quan Khí
Chương 101 : Đầu mối phát triển
Ngày đăng: 20:08 18/04/20
Sau cuộc tình, trong lòng Vương Trạch Vinh có chút hối hận, bản thân mình vẫn luôn luôn cố gắng giữ khoảng cách với Tiểu Giang, nhưng thật không ngờ hôm nay lại vẫn lên giường với nàng!
- Không ngờ chuyện nam nữ lại như thế này!
Tiểu Giang thở dài một cái, vừa nãy ngoại trừ nhói đau lúc đầu, còn sau đó Vương Trạch Vinh đem lại cho nàng cảm giác hưởng thụ tuyệt vời.
Gác chân trái lên trên đùi Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang nhìn về Vương Trạch Vinh nói:
- Có phải trong lòng anh đang hối hận muốn chết đúng không?
- Có một chút.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn giấu diếm nàng.
- Cái anh này, sao không nói lời nào dễ nghe một chút!
Tiểu Giang khẽ cắn lên cánh tay Vương Trạch Vinh một cái.
- Anh thực sự là một người không có định lực!
Vương Trạch Vinh cười khổ nói. Trên quan trường mà bất cứ lúc nào cũng leo lên người phụ nữ thì đó chính là một việc tối kỵ, sao mình lại không chú ý như vậy! Bây giờ Vương Trạch Vinh có hối hận cũng muộn.
- Anh có định lực hay không thì em mặc kệ, sau này nhất định phải đối tốt với em đó.
Đặt tay lên ngực Vương Trạch Vinh vuốt ve một lúc, Tiểu Giang nói:
- Yên tâm đi, em không giống loại phụ nữ quấn lấy anh đâu, em biết anh là người rất có dã tâm, là người theo đuổi sự nghiệp, sau này em có thể dựa vào anh để che mưa gió mà.
- Sao anh có cảm giác lời này như nói một đằng làm một nẻo nhỉ?
Vương Trạch Vinh nói.
- Chẳng lẽ anh muốn em khóc sống khóc chết đòi anh lấy em sao?
Tiểu Giang liếc Vương Trạch Vinh một cái. Khẽ cười, Tiểu Giang nói:
- Anh có biết chuyện này xảy ra làm cho em có cảm giác thành tựu hay không.
Vợ Cố Hồng Quân là một người phụ nữ gia đình tiêu chuẩn, nghe nói làm việc tại một xí nghiệp, đón lấy túi cá từ tay Vương Trạch Vinh liền đi nấu cơm.
- Trạch Vinh, cậu là do một tay tôi đề bạt, tôi rất hi vọng vào cậu đó.
Cố Hồng Quân mỉm cười nói.
- Tôi biết, nếu không có bí thư đề bạt thì tôi không có ngày hôm nay.
Vương Trạch Vinh cảm kích nói. Mặc dù thật sự mà nói thì mình là do Trịnh Chí Minh đề bạt, nhưng tên Trịnh Chí Minh này cũng không có ý tốt gì, Vương Trạch Vinh cũng không có đem việc tiến bộ của bản thân mình gán thành công lao của Trịnh Chí Minh.
- Bước tiếp theo cậu có tính toán gì không?
Đưa một điếu thuốc cho Vương Trạch Vinh, Cố Hồng Quân đột nhiên hỏi.
- Đương nhiên là làm tốt công việc lãnh đạo huyện ủy giao cho.
Vương Trạch Vinh hiểu rõ lần này Cố Hồng Quân gọi mình đến, phỏng chừng là muốn xác nhận thái độ của mình thêm một bước nữa.
- Trạch Vinh, tôi muốn cho cậu vào thường vụ, nhưng xem ra lực cản trước mắt không nhỏ, nếu như có thể có sự trợ giúp của cấp trên thì việc này có thể sẽ thành, cậu phải cố gắng đó!
Cố Hồng Quân ân cần nói.
Vương Trạch Vinh hiểu rõ, Cố Hồng Quân muốn cho mình tiến vào thường vụ huyện ủy, thế lực phái phản đối hơi lớn, hắn muốn nhắc nhở mình, muốn mình đưa quan hệ sau lưng ra, chỉ có đưa quan hệ này ra thì việc này mới có thể thành công.
Trong lòng thầm cười khổ, ai cũng tưởng rằng mình có quan hệ, kỳ thật chẳng có quan hệ cái rắm gì!
- Bí thư Cố, tôi sẽ cố gắng.
Vương Trạch Vinh đáp một cách mơ hồ.
Gật đầu, Cố Hồng Quân nói:
- Cứ thoải mái triển khai công việc, cậu làm ra thành tích thì không ai có thể gạt bỏ được.
Cố Hồng Quân nhìn Vương Trạch Vinh một chút, hắn gọi Vương Trạch Vinh tới là có hai mục đích. Một mặt là chỉ điểm, mặt khác chính là hi vọng vào thời điểm mấu chốt thì Vương Trạch Vinh có thể kéo thế lực sau lưng ra một chút, hắn cũng muốn xem rốt cuộc thế lực sau lưng Vương Trạch Vinh lớn đến đâu. Áp lực của Cố Hồng Quân trong huyện ủy cũng không nhỏ, bây giờ Lâm Tiến đã làm xong thủ tục điều chuyển, lực lượng của Cố Hồng Quân bên trong thường vụ huyện ủy lại yếu đi một chút. Điều này làm cho hắn cảm thấy cần phải nhanh chóng được một người của mình vào vị trí trọng yếu trong thường vụ. Bất kể là nhìn từ góc độ nào, Vương Trạch Vinh đều là sự lựa chọn tốt nhất, hôm nay mời cơm chính là muốn Vương Trạch Vinh cảm kích mình, từ đó mà hỗ trợ mình trong thường vụ sau này.