Quan Khí
Chương 1118 : Ảnh hưởng từ bên ngoài mang tới (2)
Ngày đăng: 20:28 18/04/20
Nhìn vợ rời đi, Triệu Đại Sơn có chút xấu hổ nói với Lâm Y Quý:
- Bà ấy vẫn như vậy, tham tiền.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ăn cơm trả tiền là bình thường.
Triệu Đại Sơn xua tay nói:
- Ở trong thôn không có gì đáng giá cả.
Vương Trạch Vinh một lần nữa cảm nhận sự khó khăn của thôn Thụ Thiên.
- Anh Triệu, các anh đã nghĩ đến cách làm cho thôn phát triển chưa?
Triệu Đại Sơn ôm đầu nói:
- Ai không muốn phát triển. Anh không biết là văn hóa của chúng tôi không cao, không thể nghĩ ra.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Tôi thấy cô bé nhà kia còn nhỏ lắm, chẳng lẽ không đi học sao?
Lâm Y Quý nói:
- Cô bé đó tên Lý Tam Nha, ở đây chỉ có một thầy giáo nhưng năm trước người này được con đưa vào thành phố, thôn Thụ Thiên không có thầy giáo. Bọn nhỏ liền không có ai dạy.
- Vậy còn trường học.
- Lúc đến anh thấy đó, chỉ là mấy căn phòng kém nhất, bây giờ đã đóng cửa rồi.
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ đúng là có một chỗ như trường học.
Vương Trạch Vinh lúc này mới phát hiện khi cả nước đang xây dựng hy vọng xây dựng trường học là quan trọng như thế nào. Một chỗ muốn phát triển thì giáo dục cũng là quan trọng nhất.
Triệu Đại Sơn nói:
- Lý Tam Nha mới 15 tuổi, học rất chăm. Thầy giáo nói cô bé rất ngoan. Lý gia rất nghèo nên không thể cho cô bé đi học. Anh trai và anh rể của nó lại muốn nó lấy chồng. Đối với nhà bọn họ nếu gả được nó cho Điền Hoài Trụ chính là chuyện tốt. Dù sao cũng tốt hơn con bé Cơ gia đến thành phố làm gái. Đáng tiếc cho một cô bé ngoan ngoãn.
Mọi người đang ở nhà Triệu Đại Sơn ăn cơm thì thấy cô bé Lý Tam Nha chạy đến. Vừa thấy Vương Trạch Vinh, Lý Tam Nha liền quỳ xuống mà nói:
Lời này của Điền Hoài Trụ làm cho thôn dân đồng tình:
- Anh ta nói đúng, anh ta muốn giúp chúng ta.
- Đáng tiếc nhà tôi không có con gái.
Vương Trạch Vinh nghe thấy một người phụ nữ đi đến bên cạnh Điền Hoài Trụ nhỏ giọng nói:
- Anh đến nhà tôi đi, nếu thích con gái tôi thì anh lấy nó.
Người Lý gia nghe thấy thế liền rất tức giận. Anh trai Lý Tam Nha nói:
- Ai nói nhà tôi không gả Tam Nha, việc này đã quyết định, quà đã nhận. Chúng tôi không cần biết luật pháp gì hết, chỉ biết Điền Hoài Trụ là rể nhà tôi.
Chị Điền Hoài Trụ tức giận nói:
- Tam Nha, mày đừng nghe người ngoài. Hắn hại mày đó. Anh rể mày đã đến ở nhà Điền Hoài Trụ, Điền Hoài Trụ rất giàu. Lấy Điền Hoài Trụ thì mày sẽ không thiệt thòi. Cả nhà hy vọng vào mày.
Lý Tam Nha do dự một chút, chẳng qua cô rất nhanh đã nói:
- Em quyết không lấy chồng.
Vương Trạch Vinh rất phục biểu hiện của Lý Tam Nha. Vào lúc này có thể kiên trì với quyết định của mình là không dễ, nhất là cô bé tin tưởng vào hắn. Vương Trạch Vinh đi lên một bước chỉ vào người thân Lý Tam Nha mà lớn tiếng nói:
- Các người có phải là người không? Lý Tam Nha mới bao tuổi mà đã ép cô bé lấy chồng. Các người nghe thấy chưa, Tam Nha nói không muốn lấy chồng thì ai dám ép hả. Hôn nhân là tự do, cho dù là người thân cũng không thể ép.
- Đánh nó cho tao.
Anh rể Lý Tam Nha tức tối vì thấy Vương Trạch Vinh phá vỡ việc tốt liền cầm gậy gỗ lên lao tới.
Lý Minh Quốc sao có thể để Vương Trạch Vinh bị đánh. Y tiến lên đấm anh rể Lý Tam Nha một cái, làm đối phương ngã ra ngoài.
- Đánh người, mọi người lên.
Anh rể Lý Tam Nha bò lên rồi lại lao tới, chị dâu Lý Tam Nha cũng xông lên.
Lúc này thôn dân cũng lao tới như muốn đánh hội đồng.
Vương Trạch Vinh rất tức giận, hắn có ý tốt mà người nhà này lại muốn đánh mình.