Quan Khí​

Chương 1167 : Vấn đề rất nghiêm trọng

Ngày đăng: 20:29 18/04/20


Vương Trạch Vinh đúng là không ngờ việc Nam Điền báo cáo chuyện của Tiền Minh Phú lên khiến Trung ương coi trọng như vậy.



Việc này không chỉ Vương Trạch Vinh không ngờ tới, cán bộ Nam Điền cũng không ngờ. Nhiều người bàn tán đây chỉ là việc nhỏ, có cần làm lớn như vậy không?



Trung ương đã phái tổ công tác tới thì Vương Trạch Vinh đương nhiên phải coi trọng. Trong này nhất định ẩn giấu điều gì đó, đáng để nghiên cứu.



Mấy thường vụ Vương Hệ liền đến văn phòng hắn. Mọi người cũng muốn từ Vương Trạch Vinh hiểu rõ tình hình. Mặc dù chuyện này không có lợi cho Tiền Minh Phú, nhưng Nam Điền xảy ra chuyện thì Vương Trạch Vinh là Bí thư tỉnh ủy có thể bị liên quan không?



Vương Trạch Vinh cũng rất khó hiểu, theo tình hình bây giờ thì tình hình có thể mở rộng. Trung ương có ý gì?



Vương Trạch Vinh dự định hỏi ý kiến Hạng Nam.



Hết giờ về nhà, Vương Trạch Vinh uống bát canh mà Long Hương Băng đưa, hắn cảm thấy cả người rất thoải mái.



- Bí thư Vương, anh mỗi ngày rất bận nhưng phải chú ý giữ sức khỏe.



Tuy nói đã sớm là người nhà nhưng trước mặt người khác Long Hương Băng vẫn gọi Vương Trạch Vinh là Bí thư Vương. Vương Trạch Vinh muốn sửa mấy lần nhưng không được nên đành bỏ qua. Đối với việc Long Hương Băng luôn suy nghĩ cho mình, hắn rất vui.



Long Hương Băng vừa tắm xong nên trên người toát ra một mùi hương rất quyến rũ, cô càng lúc càng động lòng người.



Thấy Long Hương Băng mặc đồ ở nhà, Vương Trạch Vinh cười nói:



- Gọi em về đúng là lãng phí nhân tài trong giới kinh doanh.



- Em thích cuộc sống như thế này hơn, nhiều tiền như vậy làm gì. Sống ở ngoài sao ấm áp bằng sống cạnh người nhà. Giang tiểu thư không biết hâm mộ em như thế nào.



Vương Trạch Vinh gật đầu. Tính cách Long Hương Băng vốn là như vậy. Bảo cô đi khắp nơi như Tiểu Giang, cô không quen. Đôi khi phụ nữ quá ham mê kinh doanh cũng không tốt. Có được sẽ có mất, mình cũng là như vậy. Vì phát triển chính trị, hắn mất đi nhiều tình cảm. Nếu không phải hắn muốn làm quan để phục vụ nhân dân thì với số tiền của hắn bây giờ thì tìm một chỗ sống hạnh phúc bên các người phụ nữ của mình thì quá tốt.



- Tiểu Giang bây giờ đi đâu rồi?
Vương Trạch Vinh giật mình nói:



- Nam Điền xảy ra chuyện như vậy thì cháu là Bí thư tỉnh ủy sẽ không tránh khỏi trách nhiệm.



Uông Nhật Thần cười phá lên nói:



- Trạch Vinh, cháu thật đúng là không biết kết quả của việc này. Cháu phải biết khi các ông lão biết cháu đập bàn trong hội nghị mắng người, lập tức sửa sai thì nói rõ cháu có lập trường kiên định, dám đấu tranh chống tư tưởng không tốt. Ở việc này mọi người biết lúc ấy cháu không ở Nam Điền, không biết tình hình. Đừng nghĩ Trung ương mù, Lão bí thư khen cháu. Ngài nói cháu làm tốt, cán bộ Đảng viên chính là dám làm dám đấu tranh chống hành vi vi phạm pháp luật.



Vương Trạch Vinh có thể nghe ra Uông Nhật Thần rất vui với cách làm của Vương Trạch Vinh.



Vương Trạch Vinh nghe Uông Nhật Thần nói như vậy thì mở to mắt và thầm nghĩ mình cũng không tốt như mọi người nghĩ mà.



Vương Trạch Vinh đương nhiên có thể tưởng tượng các lão thành cách mạng khen mình, có nhiều người ủng hộ thì sẽ thuận lợi cho sự phát triển của hắn.



- Trạch Vinh, tổ công tác Trung ương đến Nam Điền để xác minh, đối với việc này sẽ xử lý rất nghiêm. Tiền Minh Phú vì cháu nên không liên quan nhưng không phải không có trách nhiệm. Chẳng qua nể mặt Tư Mã Hoàng nên bỏ qua. Xảy ra chuyện như vậy thì Tiền Minh Phú không thể phát triển nữa, dừng ở đây. Tiền Minh Phú thì mọi người biết bị Tiền Minh Phú ép làm vậy nhưng phải có người chịu trách nhiệm. Có lẽ Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Nam Điền sẽ thay đổi.



Vương Trạch Vinh lắc đầu, Nam Điền dung là chỗ nhiều việc, bộ máy không ngừng điều chỉnh.



Uông Nhật Thần cười nói:



- Nam Điền đúng là làm Vương Triêu Chính đau đầu. Khảo sát cán bộ do bọn họ làm, vừa điều chỉnh cán bộ đã thành vậy. Bọn họ có trách nhiệm. Ông nghĩ sau đây khi chọn Trưởng ban tổ chức cán bộ Nam Điền thì Trung ương sẽ hỏi ý cháu.



- Đây có phải là thưởng cho cháu?



Uông Nhật Thần cười nói:



- Coi như vậy đi, làm việc chính là cần như vậy, nên làm như thế nào thì phải làm.