Quan Khí
Chương 1187 : Chết
Ngày đăng: 20:30 18/04/20
Vương Trạch Vinh nhìn xung quanh thì thấy xe đã lao ra khỏi đường một đoạn chẳng qua chỉ nghiêng mà thôi. Nhưng từ hình dáng của xe thì thấy bị va đập rất mạnh, cả đầu xe coi như hỏng.
Tô Tắc Đào ngồi xe đằng trước, nghe thấy tình hình y sợ đến độ đổ mồ hôi, vội vàng lao về phía này thì thấy Vương Trạch Vinh đang đứng đó.
Thấy Vương Trạch Vinh còn sống, Tô Tắc Đào lau mồ hôi và thầm nghĩ Vương Trạch Vinh còn sống là tốt rồi. Trong từng này người thì Vương Trạch Vinh là quan trọng nhất, hắn quyết không thể xảy ra chuyện.
Tô Tắc Đào có chút khó hiểu tại sao chỉ có Vương Trạch Vinh còn đứng được, người khác đâu?
- Bí thư Vương, ngài không sao chứ?
Tô Tắc Đào hỏi.
Vương Trạch Vinh lắc đầu và nghĩ lại thấy sợ. Hắn vừa ngủ thì xe đã lao khỏi đường chạy xuống núi. Coi như hắn may mắn nên không sao.
Đúng lúc này chỉ nghe thấy bên trên có tiếng kêu:
- Mau cứu người.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu thì thấy ở đằng trước đã nâng một người đầy máu ra. Hắn cẩn thận nhìn thì thấy là Phó chủ tịch tỉnh Hà Quế Hỉ.
Thấy Hà Quế Hỉ như vậy, Vương Trạch Vinh đi tới trước hỏi:
- Tình hình thế nào.
- Bí thư Vương, Phó chủ tịch Hà có lẽ là khi nhảy ra khỏi xe va vào cây nên gãy chân.
Một bác sĩ đi theo nói với Vương Trạch Vinh.
- Mau cấp cứu.
Thấy Hà Quế Hỉ như vậy, Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của y thì thấy cũng không có hiện tượng gì khác.
- Cứu tôi, cứu tôi.
Lúc này Vương Trạch Vinh lại nghe thấy phía sau có tiếng kêu cứu. Hắn quay đầu nhìn thì thấy một cái đầu đầy máu thò ra từ bãi cỏ.
Thấy thế, vài người lao tới.
- Là Chủ tịch Tiền.
Người đi lên sau khi vén cỏ ra liền lớn tiếng hô.
Là Tiền Minh Phú.
Lúc này Tiền Minh Phú nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Bí thư Vương, anh đã tới.
Vương Trạch Vinh bắt tay Tiền Minh Phú mà nói:
- Lão Tiền, nhất định phải chữa thương cho tốt.
Nhìn Vương Trạch Vinh không sao cả, Tiền Minh Phú rất buồn bực. Lúc ấy nếu mình không nhảy ra khỏi xe thì không chừng sẽ không sao.
- Bí thư Vương, điều kiện y tế ở Nam Điền không tốt, tôi dự định đưa Minh Phú lên Bắc Kinh chữa bệnh.
Tư Mã Tú nói.
Vương Trạch Vinh nhìn Tiền Minh Phú mà nói:
- Ý anh thế nào?
Tiền Minh Phú suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi chữa ở Nam Điền, chắc không vấn đề gì.
Tiền Minh Phú bây giờ đang sống vui vẻ, không bị Vương Trạch Vinh chèn ép. Hơn nữa y cũng không muốn đến nhà Tư Mã.
- Minh Phú, em bố trí xong rồi, sao lại nói không đi?
Tư Mã Tú nói.
Vương Trạch Vinh nhìn Tư Mã Tú mà nói:
- Đồng chí Tư Mã Tú, tôi phê bình chị, không thể lúc nào cũng ích kỷ nghĩ cho mình. Chị nhìn lão Tiền đi, bị thương cũng không rời nhiệm vụ. Chúng ta bất cứ lúc nào cũng cần bình tĩnh, không thể luôn nghĩ về mình, phải nhớ đến công tác của mình. Đây là tố chất của một Đảng viên.
Nghe Vương Trạch Vinh khen mình, Tiền Minh Phú không biết sao lại có chút kích động. đây là lần đầu tiên Vương Trạch Vinh khen công việc của y. Trong mắt y thì rất chú ý thái độ của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh bắt tay Tiền Minh Phú rồi nói:
- Lão Tiền, Nam Điền muốn anh mau khỏi, nhất định phải yên tâm chữa bệnh.
Tư Mã Tú nghe Vương Trạch Vinh phê bình thì rất tức. Chẳng qua thấy Tiền Minh Phú đã quyết định thì ả phải nhịn không phát tiết.
Vương Trạch Vinh đi ra liền đi thăm mấy phòng khác, mọi người đều qua cơn nguy hiểm. Nhìn những người bị thương nằm trên giường, Vương Trạch Vinh thấy mình quá may mắn vì không bị thương.