Quan Khí​

Chương 1225 : Nước rất sâu

Ngày đăng: 20:30 18/04/20


Vương Trạch Vinh lúc này nghĩ tới Trương Tất Tường, không biết Trương Tất Tường có đạt được lợi ích gì từ việc này không? Ngồi nghe mọi người nói chuyện, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Mọi người mặc dù có chức vụ chưa cao nhưng qua thời gian đã dần phát triển, cái nhìn toàn cục tăng mạnh. Xem ra hắn phải chuẩn bị đưa thêm một số người tới Bắc Kinh.



Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới tình hình ở Bắc Kinh, hắn thở dài một tiếng. Mọi người không ai muốn ngồi yên.



Đang nói chuyện, Vương Trạch Vinh không ngừng nhận được điện từ các nơi gọi tới. Nghe tin Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện thì mọi người đều gọi tới hỏi thăm.



Vương Trạch Vinh không ngừng tỏ vẻ cảm ơn.



Nghe thấy các nơi gọi điện hỏi thăm Vương Trạch Vinh, mọi người ngồi đây khá giật mình về thế lực của hắn. Từ tình hình có thể thấy thế lực của Vương Trạch Vinh đang mở rộng ra khắp nơi.



Mọi người nói chuyện một lúc rồi rời đi, đối với bọn họ mà nói chỉ cần Vương Trạch Vinh không sao là được.



Tiễn đám người kia, Vương Trạch Vinh lúc này mới có thời gian nói chuyện với Lữ Hàm Yên,



Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh thật kỹ rồi nói:



- Anh đó, anh đâu còn là thanh niên nữa mà lại xông ra đánh người. Chẳng may làm sao thì em sẽ như thế nào?



Cô chu miệng nói trông rất đẹp, Vương Trạch Vinh ôm cô và hôn lên mặt cô mà nói:



- Chuyện đã qua rồi, anh không phải vẫn tốt sao. Lâm Khâm lại bị thương nặng.



- Đáng đời, tên đó đáng ăn đòn.



Lữ Hàm Yên vẫn không có ấn tượng tốt với Lâm Khâm, nghe Lâm Khâm bị thương nặng cô lại thấy vui vẻ.



- Được rồi, mau lên mạng đi, vợ hai của anh muốn kiểm tra thân thể anh.



Lữ Hàm Yên kéo Vương Trạch Vinh vào thư phòng.



Lữ Hàm Yên đóng cửa và bật máy tính lên, sau đó nháy cho Tiểu Giang.



- Trạch Vinh, anh sao rồi?



Tiểu Giang lo lắng hỏi.



Lữ Hàm Yên kéo Vương Trạch Vinh đến gần và nói vào mic:



- Tự nhìn đi.



Vương Trạch Vinh thấy Tiểu Giang lo lắng như vậy liền cười nói:



- Anh không sao, chỉ nhớ mẹ con em.



Vương Trạch Vinh vừa nói xong thì thấy tay đau buốt. Hắn biết đây là Lữ Hàm Yên đang véo mình.




- Mẹ, để Trạch Vinh nghỉ một chút đi. Con đi theo mẹ học nấu canh.



Tối đó Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đến nhà Hạng Nam ăn cơm. Ông hôm nay cũng về sớm.



Hạng Thành và Hạng Kiền đều đến nhà Hạng Nam. Bọn họ rất quan tâm chuyện của Vương Trạch Vinh. Bây giờ Vương Trạch Vinh là người nối nghiệp của Hạng gia, ai cũng có thể xảy ra chuyện thì Vương Trạch Vinh không thể xảy ra chuyện.



Nhìn Vương Trạch Vinh, Hạng Thành nghiêm túc nói:



- Trạch Vinh, cháu bây giờ đã là Bí thư tỉnh ủy thì phải biết nên làm như thế nào chứ? Người lãnh đạo chính là đứng sau lưng thao tác, chứ không phải lao tới trước.



Hạng Kiền cũng nói:



- Trạch Vinh, cháu khác với Tiểu Định. Nó xảy ra chuyện thì không sao, cháu là Bí thư tỉnh ủy thì liên quan đến toàn tỉnh. Lần này toàn bộ do thằng ranh này, nếu không phải nó thì sao có chuyện.



Vương Trạch Vinh thấy Hạng Định nhăn nhó mặt mày thì có chút buồn cười. Có lẽ Hạng Định bị mắng không ít:



- Cháu không sao, Hạng Định cũng là do lâu không gặp nên hẹn cháu ra nói chuyện mà thôi. Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.



Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hạng Kiền mới bỏ qua cho Hạng Định:



- Anh đó, đừng cho là tôi không biết chuyện anh làm. Bây giờ sắp Đại hội, đừng gây phiền phức cho Trạch Vinh.



Sau khi cơm nước xong, Hạng Thành và Hạng Kiền dặn Vương Trạch Vinh một chút rồi rời đi.



Lúc này Hạng Nam vẫy Vương Trạch Vinh đi vào thư phòng. Ông ném cho Vương Trạch Vinh điều thuốc rồi nói:



- Con bây giờ là Bí thư tỉnh ủy thì không thể đánh nhau như vậy, chuyện lần này có ảnh hưởng rất lớn. Vừa nãy hai người kia đã nói không ít, bố không nói lại nữa, chủ yếu là con phải chú ý ảnh hưởng.



Vương Trạch Vinh cũng biết Hạng Nam nói đúng. Hắn lúc ấy là bất đắc dĩ mà phải xông tới.



Hạng Nam cười nói:



- Chẳng qua lần này con làm rất đúng. Nếu con không xông lên thì Lâm Khâm đã chết. Đối với việc này Bí thư Lâm mặc dù không nói nhưng trong lòng nhất định cảm kích con.



- Bố, chuyện cũng là do con gây ra. Lâm Khâm chỉ là bị vướng vào mà thôi.



Nghĩ tới do mình mà Lâm Khâm bị đánh như vậy, Vương Trạch Vinh cũng thấy áy náy. Lâm Khâm này quá đen đủi.



- Con nói sai rồi, không có gì là ngẫu nhiên cả. Lâm Khâm bình thường nếu không quá kiêu ngạo thì sao có thể gặp chuyện này. Nghe nói Lâm Khâm ở tỉnh làm cũng không tốt.



Hạng Nam trầm giọng nói.



Lời này Vương Trạch Vinh rất đồng ý. Một người bình thường tốt nhất phải nhã nhặn, kẻ luôn kiêu ngạo thường gặp chuyện.