Quan Khí
Chương 113 : Chỗ dựa của Lưu Á Động
Ngày đăng: 20:08 18/04/20
Sáng thứ hai cả Lý Duy Hà và Tiểu Giang đều rời đi. Hai ngày này Vương Trạch Vinh đúng là lịch dày đặc. Ban ngày đi chơi với Lý Duy Hà, tối lại về đi chơi với Tiểu Giang. Tiểu Giang hiểu nỗi bất đắc dĩ của Vương Trạch Vinh, nhưng trong lòng nàng có chút không thoải mái. Vì thế nàng đều thể hiện hết trên giường, không ngừng quấn lấy Vương Trạch Vinh.
Bởi vì quan hệ tốt với Lý Duy Hà nên tâm trạng Vương Trạch Vinh lúc này rất tốt. Từ tin tức mà Tiểu Giang mang đến, Vương Trạch Vinh biết được rất nhiều vấn đề. Tình hình trong huyện cũng không quá xấu như hắn nghĩ. Ít nhất Lý Duy Hà đã có thực lực tương đương với Trịnh Chí Minh. Điều này là chuyện rất tốt đối với Vương Trạch Vinh.
Trong chốn quan trường cần phải có đồng minh. Vương Trạch Vinh và Lý Duy Hà thông qua hai ngày tiếp xúc ở trên tỉnh thì về cơ bản đã thành đồng minh. Vương Trạch Vinh hy vọng được Lý Duy Hà ủng hộ ở huyện, Lý Duy Hà lại hy vọng thông qua Vương Trạch Vinh để tạo quan hệ với bạn học của hắn. Theo Lý Duy Hà thấy có thể làm bạn với người trên tỉnh thì bỏ nhiều tiền hơn nữa cũng được.
Đợt bầu lại cán bộ lớp rất nhanh diễn ra, hoạt động ngoại khóa của đám bạn học Vương Trạch Vinh càng lúc càng trở nên phong phú.
- Trạch Vinh, tối cùng đi ăn cơm chứ?
Lớp trưởng Lưu Á Động đi tới bên cạnh Vương Trạch Vinh rồi hỏi.
- Được, Lưu ca.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ở đâu vậy?
- Thế giới Hải Dương.
Lưu Á Động cười nói.
- Ồ, ăn đồ biển à.
Quán đồ biển lớn nhất tỉnh thành chính là đây. Vương Trạch Vinh đoán Lưu Á Động sẽ phải bỏ nhiều tiền.
Vương Trạch Vinh cũng đã tham gia mấy lần các buổi do Lưu Á Động tổ chức, hắn cảm thấy Lưu Á Động quan hệ kém hơn Tào Hưng Hạo.
Bởi vì lần trước ở Tinh Không Ngân Lâu nên Vương Trạch Vinh hơi cảnh giác với Tào Hưng Hạo. Vì thế hắn muốn quan hệ với Lưu Á Động hơn.
Vào trong quán, Vương Trạch Vinh thấy Lưu Á Động đã chờ ở đó. Hắn thầm than đám bạn học này hoàn toàn không cần nhiệt tình với kẻ cấp xã như mình. Chẳng qua bây giờ sắp bầu cử nên bọn họ mới thế.
- Trạch Vinh, rất vui vì cậu có thể đến.
Lưu Á Động chủ động bắt tay Vương Trạch Vinh.
- Tôi phải cảm ơn vì Lưu ca đã nhớ tới chứ.
Vương Trạch Vinh vội vàng đưa tay ra.
Có lẽ Lưu Á Động cũng cảm thấy mình yếu thế hơn Tào Hưng Hạo nên lần này chính là nỗ lực cuối cùng. Sau khi vào trong phòng điều làm Vương Trạch Vinh không ngờ là hai phần ba bạn học trong lớp cũng tới.
Vương Trạch Vinh lẩm bẩm một tiếng.
- Phiếu không cần ghi tên mà.
Nhâm Trạch Hải cười nói.
Vương Trạch Vinh mừng rỡ, tảng đá trong lòng hắn đã biến mất. Nếu là vậy thì ai biết mình bầu cho ai.
- Trạch Vinh, con người cậu rất được. Sau này có gì cần thì cứ nói với tôi.
Qua một thời gian quan sát, Nhâm Trạch Hải có ấn tượng khá tốt với Vương Trạch Vinh nên mới nhắc đối phương một chút. Có một số việc ở cấp độ Vương Trạch Vinh không thể thấy rõ. Rất nhiều chuyện nhìn đơn giản nhưng trong đó rất phức tạp.
Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của Nhâm Trạch Hải thì thấy có một phần lớn là màu đỏ. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ không gian của tên này rất lớn. Nhâm Trạch Hải nhắc mình như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là có chút cảm kích. Nhâm Trạch Hải không nói thì Vương Trạch Vinh không thể hiểu nguyên nhân trong đó.
- Nhâm ca, có lẽ anh ăn chưa no. Chúng ta tìm chỗ ăn một chút, tôi mời anh uống rượu.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Ha ha.
Nhâm Trạch Hải cười phá lên. Ăn ở mấy chỗ thế kia đúng là buồn cho cái bụng.
Tìm chỗ đỗ xe, Vương Trạch Vinh và Nhâm Trạch Hải tìm một quán nhỏ gọi đồ và rượu. Thông qua cuộc nói chuyện lần này, quan hệ giữa hai người càng tốt hơn.
Vương Trạch Vinh mới uống mấy chén đột nhiên nghĩ đến chuyện uống rượu lái xe rồi bị cảnh sát giao thông bắt, vì thế liền nói với Nhâm Trạch Hải:
- Nhâm ca, lát anh phải lái xe nếu gặp cảnh sát giao thông thì sao?
Nhâm Trạch Hải liền cười ha hả chỉ vào Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Cậu nhìn xe kia xem. Mà cậu đã bao giờ nghe nói ai lái xe của ủy ban nhân dân tỉnh mà uống rượu không?
Vương Trạch Vinh lắc đầu, hắn đúng là chưa từng nghe đến.
- Cảnh sát giao thông dám chặn xe của ủy ban nhân dân tỉnh sao?
Nhâm Trạch Hải cười nói.
Mẹ nó chứ.