Quan Khí
Chương 1251 : Thăm Lâm Khâm
Ngày đăng: 20:31 18/04/20
Quan hệ giữa Trần Hoa Kỳ và Vương Trạch Vinh rất đặc biệt, vừa có quan hệ cấp trên cấp dưới, lại có quan hệ mà người ta không biết là Thập cục. Hơn nữa Vương Trạch Vinh còn cùng Trần Hoa Kỳ là người Lâm hệ, đây đâu phải quan hệ bình thường, cho nên khi nói chuyện cũng tự nhiên hơn.
Không biết sao Vương Trạch Vinh cảm nhận khi nói chuyện với Trần Hoa Kỳ mà không thấy có áp lực nào hết, cảm giác như ở văn phòng Bí thư Lâm là không có.
Có lẽ do Trần Hoa Kỳ sắp lui nên khi nói chuyện với Vương Trạch Vinh cũng thân thiết hơn.
Thấy Trần Hoa Kỳ nói chuyện với giọng của một người chú, bác với mình, Vương Trạch Vinh cũng có ấn tượng tốt đối với y. Địa vị của hắn bây giờ đã khác nhưng ở nhiều điểm còn cần học người đi trước.
Tổng bí thư thông qua Trần Hoa Kỳ truyền đạt ý kiến, Vương Trạch Vinh biết nếu mình không tỏ vẻ gì là không được. Quan hệ là phải duy trì, Tổng bí thư vẫn luôn đối tốt với hắn, hắn phải tỏ vẻ mới được. Nghĩ đến việc mình nên tỏ thái độ, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. Hắn cũng nghe ra một chút tính cách của Bí thư Lâm, ngài rất liêm khiết, không nhận quà.
Ai chẳng muốn tạo quan hệ với Bí thư Lâm, khoảng cách này cũng rất lớn. Hắn muốn kéo gần quan hệ thì đâu có dễ.
Vương Trạch Vinh về nhà liền bắt đầu suy nghĩ.
Theo chức vụ càng lúc càng cao, Vương Trạch Vinh bây giờ cũng hiểu thêm về việc người trong chốn quan trường cũng có nỗi khổ, hắn bây giờ không phải như vậy sao?
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và nói:
- Quan trường giống như đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lui.
Vương Trạch Vinh bây giờ cũng rất bất đắc dĩ. Theo hắn phát triển thì phía sau hắn còn một quần thể lợi ích rất lớn, hắn không thể xảy ra chuyện gì. Đây không phải việc cá nhân của hắn mà liên quan đến nhiều gia tộc, dù muốn lui cũng là không thể.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu và thầm nghĩ có cơ hội rõ ràng như vậy nhưng sao mình không nghĩ ra?
Dù như thế nào mình cũng cứu mạng Lâm Khâm, nếu không có mình xông ra thì Lâm Khâm đã chết. Thông qua Lâm Khâm có phải kéo gần quan hệ với Bí thư Lâm không?
Vương Trạch Vinh gọi cho Uông Kiều rồi nói:
- Lâm Khâm bây giờ đang ở đây, anh muốn thăm anh ta.
Hắn biết Uông Kiều thông minh nên việc này không cần giải thích cô cũng hiểu.
Uông Kiều lập tức hiểu ý Vương Trạch Vinh, oán trách nói:
- Trạch Vinh, bây giờ anh cũng dùng tâm kế đó.
Mặc dù nói như vậy nhưng cô lại không có vẻ gì không vui. Đối với Uông Kiều, cô cũng biết quan hệ của mình và Lâm Khâm chỉ có thể duy trì, ly hôn thì đừng mơ. Đối với chuyện này quan hệ đến thể diện mọi người, hôn nhân chính trị là như vậy, dù không có tình cảm cũng không thể ly hôn.
Vương Trạch Vinh hơi nóng mặt mà cười nói:
- Sao, không đồng ý anh tới nhà ư?
Uông Kiều cũng biết Vương Trạch Vinh muốn thông qua việc này tăng cường quan hệ với Lâm gia nên cười nói:
- Đàn ông các anh trong mắt chỉ có quyền lực. Được rồi, em nói với anh, Lâm Khâm đang ở chỗ bố chồng, anh muốn đến à. Đến lúc đó em cũng về.
Vợ Bí thư Lâm cũng biết chuyện nên hỏi Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Phỉ vẫn khỏe chứ, đã lâu không đến nhà chơi.
- Cô ấy vẫn tốt ạ, gần đây sang Nhật Bản để viết bài.
Lâm Khâm nói:
- Chỗ đó có mỗi ngành công nghiệp kia là được.
Vương Trạch Vinh nghe vậy thì không biết nói gì.
Vợ Bí thư Lâm nhíu mày nói:
- Lời này bố anh nghe thấy không mắng chết anh mới là lạ.
Lâm Khâm cười cười và vội vàng không nói, rõ ràng y rất sợ Bí thư Lâm.
- Trạch Vinh, lần sau nhớ mang Tiểu Phỉ đến nhà chơi nhiều vào.
Vợ Bí thư Lâm nói.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Chỉ sợ quấy rầy mọi người nghỉ ngơi.
- Nghỉ gì chứ, mẹ tôi hôm nào chẳng nói nhàn quá nên chán.
Lâm Khâm nói.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến Uông Kiều liền nó:
- Nếu có cháu thì cũng vui hơn.
Nghe thấy thế, mặt Lâm Khâm tối đi, vợ Bí thư Lâm lại thở dài một tiếng không nói gì. Vương Trạch Vinh cũng không biết Lâm Khâm đang nghĩ đến đứa con ở tỉnh.
Lâm Khâm nghĩ đến chuyện của mình, lại nghĩ đến Vương Trạch Vinh mà có chút buồn bực.
Đều là con người sao khác nhau vậy. Nhìn Vương Trạch Vinh xem, có vợ không nói, còn có Uông Phỉ mà người ta ở chung vui vẻ thế. lại nhìn mình coi, có hai người phụ nữ mà như ăn trộm.
Nghĩ đến đây Lâm Khâm có chút hâm mộ nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, nói thật tôi có nhiều điểm phải học anh. Anh rảnh rỗi đến nhà chơi, tôi muốn học anh cách quản gia đình.