Quan Khí
Chương 1261 : Phân tích tình hình phức tạp
Ngày đăng: 20:31 18/04/20
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh tới, Hạng Nam nhìn hắn gật gật đầu rồi nói:
- Gọi con tới đây là muốn nói cho con biết một chút tình hình về bước tiếp theo của Nam Điền. Con vào thư phòng, chúng ta cùng nói chuyện một chút.
Nhìn quanh quẩn thì cũng không thấy Lữ Hàm Yên có mặt ở đây.
Hạng Nam nói:
- Hạng Định bảo là có một ban nhạc nước ngoài nổi tiếng đến biểu diễn, nó đưa vé đến mời bọn họ đi xem rồi.
Vương Trạch Vinh lắc lắc đầu, đến con nhỏ cũng đưa đi, không hiểu còn bé thế thì nghe nhạc kiểu gì.
Có lẽ Hạng Nam cũng nghĩ tới việc này, khẽ mỉm cười.
Hai người đi vào thư phòng.
Sau khi ngồi xuống, Hạng Nam nói;
- Hôm nay Trung ương triệu tập hội nghị để nghiên cứu về nhân sự của một số địa phương. Việc này có thể xem là một động tác lớn chuẩn bị cho nhiệm kỳ sắp tới. Lần này điều chỉnh rất nhiều, trong đó bộ máy của Nam Điền cũng được thảo luận và đã có kết quả cuối cùng.
Những gì phải tới rồi cũng sẽ tới, Vương Trạch Vinh cũng không gấp gáp.
Nhìn thấy bộ dáng của Vương Trạch Vinh, trên mặt Hạng Nam lộ ra vẻ tán dương.
- Trạch Vinh, rất nhiều vị trí trong đợt điều chỉnh này đều được tranh đoạt rất kịch liệt. Vì thế, trước đó Ban Tổ chức đã đề xuất mấy phương án.
Loại chuyện kiểu này chắc chắn sẽ diễn ra như thế này. Trước đó Vương Trạch Vinh cũng nghe qua được một ít tình hình, chỉ là Hạng Nam chưa nói gì nên hắn cũng không hỏi Hạng Nam. Hắn biết Hạng Nam cũng chỉ là một phiếu, loại chuyện như thế này chắc chắn ở sau lưng có không ít người thao tác vận động.
- Hôm nay con tới Thành phố Tân Cảng một chuyến, đã cùng ăn cơm với Khương Trường Chính. Khương Trường Chính cố ý muốn đưa người của ông ta chuyển giao cho con.
- Con cũng nghĩ là như vậy!
Gật gật đầu, Hạng Nam nói:
- Không đến Tân Cảng nhưng cũng không phải thực sự buông Tân Cảng ra. Lúc nãy nghe con nói, ba cảm thấy thật cao hứng. Đây là chuyện cực kỳ tốt, ba sẽ cho con một đầu đề bài toán, lần này Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Liễu Sinh tỉnh Hắc Thủy rất có thể đến Tân Cảng để làm Bí thư Thành ủy, tiếp nhận vị trí của Khương Trường Chính. Hắn là người của Thủ tướng Lý.
Vương Trạch Vinh vừa nghe vậy, trong đầu lập tức suy nghĩ. Hoàng Liễu Sinh là người của Thủ tướng Lý, hắn muốn tới Tân Cảng trở thành Bí thư Thành ủy, chẳng lẽ việc này thì Khương Trường Chính cũng đã biết?
Đã biết việc này lại còn giao người của ông ta cho mình, đây không phải là đem mình nướng trên lò lửa à?
Hạng Nam nhìn thấy Vương Trạch Vinh có vẻ ngạc nhiên, ông ta cười nói:
- Bất cứ việc gì xảy ra đều có hai mặt của nó. Lần này với chuyện của Lý Kiền Ý thì Bí thư Lâm cần có người ủng hộ. Cứ như vậy thì Thành phố Tân Cảng cũng có thể được đưa ra để đàm phán. Tuy nhiên đưa ra là việc đưa ra, nhưng người mà có thể nắm giữ vị trí này thì con lại trở thành lựa chọn tốt nhất. Trong việc chuyển giao người thì con không cần quan tâm tới ý tưởng gì của bọn họ, mấu chốt chính là tình hình thực tế của con. Nếu con có thể ổn định thì những người này sẽ luôn xác định là thủ hạ của con, nếu con không trụ được thì chuyện sẽ trở nên không tốt.
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng nói:
- Con còn tưởng rằng đã có được một chuyện tốt, không nghĩ là sẽ lại như thế này!
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Vương Trạch Vinh lại suy nghĩ rằng có lẽ đây mới là một nước cờ mà Bí thư Lâm ngầm sắp đặt trước, cũng không ai biết thật ra mình xem như là một người thuộc Lâm hệ. Bí thư Thành ủy giao cho người của Thủ tướng nhưng những người phía dưới lại giao cho mình, cứ như vậy thì người ở khắp nơi đều đã nhìn thấy lực lượng sau lưng mình mà trở nên có chút băn khoăn. Hơn nữa, Bí thư Lâm cũng có thể nghĩ tới việc có vấn đề xảy ra với Lý Kiền Ý, đây xem như là phải chuẩn bị một quân cờ khác.
- Cũng không phải như suy nghĩ của con. Các chuyện trên quan trường là theo các diễn biến thực tế mà có được. Nếu con mà chống đỡ không được thì ai lại có thể yên tâm đi theo con. Cho nên, không nên để ý tới những việc khác, kể cả việc lúc này cũng không cần con phải để ý. Duy nhất điều con phải làm chính là vùi đầu vào phát triển. Chỉ cần con hùng mạnh rồi tự nhiên sẽ có một nhóm người tự đi theo con.
Vương Trạch Vinh cũng mỉm cười nói:
- Xem ra rất nhiều người đang chỉ mới thả cần câu thôi, khi nào ngoéo tay với nhau thì lúc đó mới tính là có giật cần lên hay không.
Hạng Nam cũng mỉm cười:
- Thật ra cũng chính là đạo lý này. Nếu con có đủ sự thông minh và hùng mạnh thì có thể cắn đứt toàn bộ dây câu, làm mất luôn cả vốn của bọn họ.