Quan Khí
Chương 117 : Chị em Hứa thị
Ngày đăng: 20:08 18/04/20
Lữ Hàm Yên vui vẻ đeo nhẫn cưới rời khỏi tỉnh thành. Hai ngày này Vương Trạch Vinh cùng Lữ Hàm Yên đi khắp nội thành, Lữ Hàm Yên rất vui. Đương nhiên Lữ Hàm Yên mặc dù mua không ít đồ nhưng đắt nhẫn vẫn là nhẫn trên tay. Vương Trạch Vinh vốn định để khi đăng ký kết hôn thì mới đeo cho Lữ Hàm Yên, nhưng Lữ Hàm Yên nói đăng ký chỉ là hình thức. Bây giờ nàng đã coi mình là vợ của Vương Trạch Vinh.
Sau hai ngày hòa hợp cả về thể xác và tinh thần, tình cảm hai người tăng lên rất nhiều. Lữ Hàm Yên lên xe còn rơi nước mắt, không muốn xa rời Vương Trạch Vinh.
Thứ hai khi Vương Trạch Vinh vừa mới ăn sáng xong, điện thoại di động của hắn đã vang lên. Một người phụ nữ nói:
- Cậu là Vương Trạch Vinh?
Giọng nói này rất quen, Vương Trạch Vinh đột nhiên nhớ đến hai người phụ nữ mình gặp hôm trước khi cùng Lữ Hàm Yên đi mua nhẫn. Hắn giật mình, hắn không biết tại sao người phụ nữ này có số điện thoại của hắn.
Khả năng của người phụ nữ này làm Vương Trạch Vinh bội phục. Chỉ gặp một lần biết được tên tuổi và địa chỉ của Lữ Hàm Yên, bà ta không ngờ tìm được số điện thoại của mình. Điều này cho thấy bà ta rất có thế lực.
- Bà là?
Vương Trạch Vinh hỏi một câu. Trong lòng không hiểu vì sao đối phương gọi điện nên Vương Trạch Vinh chỉ có thể hỏi.
- Tôi họ Hứa, lần trước khi cậu đi mua nhẫn, chúng ta đã gặp nhau. Cậu có rảnh thì hẹn thời gian gặp mặt, tôi muốn nói chuyện với cậu.
Người phụ nữ họ Hứa vội vàng nói, trong giọng rất sợ Vương Trạch Vinh không đồng ý.
Vương Trạch Vinh cũng muốn làm rõ nghi vấn trong lòng nên lập tức đáp ứng:
- Vậy tối nay đi.
- Được rồi, ban ngày cậu phải đi học nên để tối đi.
Người phụ nữ họ Hứa hiểu rõ tình hình của Vương Trạch Vinh nên nói vậy. Bà ta hẹn địa điểm với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình trước mặt người phụ nữ họ Hứa như trần truồng vậy. Người ta biết rõ về mình, ngay cả ban ngày mình phải đi học cũng biết.
Địa điểm là một quán trà cách trường không xa, Vương Trạch Vinh ăn tối xong liền chạy đến đó.
Quán trà này trông khá được, trong quán trồng khá nhiều cây cối khiến người ta cảm thấy mình như về đến vùng nông thôn vậy.
Theo địa điểm mà người phụ nữ họ Hứa nói, Vương Trạch Vinh đi đến một đại sảnh khá yên tĩnh.
Đại sảnh rất rộng nhưng bên trong không có ai.
Nhân viên phục vụ dẫn Vương Trạch Vinh đi một đoạn đến tước một căn phòng càng yên tĩnh hơn.
Vừa vào cửa, Vương Trạch Vinh đã thấy hai người phụ nữ kia ở bên trong.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, người phụ nữ trông giống Lữ Hàm Yên liền kích động đứng lên chủ động bắt tay Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Vương, cảm ơn cậu có thể tới.
Vương Trạch Vinh mỉm cười bắt tay đối phương:
- Cô gọi cháu đến đây không biết có chuyện gì?
Người phụ nữ còn lại đứng lên nhiệt tình nói với Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Vương, mau ngồi đi.
Sau khi ba người ngồi xuống, nữ nhân viên phục vụ từ từ rót trà cho ba người.
Nhìn nữ nhân viên phục vụ rót trà, người phụ nữ giống Lữ Hàm Yên liền nói:
Hứa Tố Anh cười nói.
- Được ạ.
Vương Trạch Vinh nói.
Thấy mình đến chẳng có thu hoạch gì mà bị đối phương hỏi không ít chuyện về Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng cảm thấy người phụ nữ Hứa Tố Mai này có bí mật gì đó.
- Tiểu Vương, đây là danh thiếp của tôi. Sau này cần gì thì liên lạc với tôi. Ở trên tỉnh, tôi có thể giúp cậu một chút.
Hứa Tố Anh mỉm cười đưa cho Vương Trạch Vinh một tờ danh thiếp.
Vương Trạch Vinh cầm lấy nhìn thì thấy bên trên viết mấy chữ “Hứa Tố Anh – chủ tịch công ty Sang Tưởng.
Công ty này làm gì nhỉ? Vương Trạch Vinh đúng là chưa nghe đến tên công ty này.
Thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh lúc này nhưng Hứa Tố Anh cũng không giải thích.
- Nếu không còn chuyện gì thì cháu phải đi.
Nhìn hai người một thì ánh mắt rất khôn khéo, một lại hoảng hốt, Vương Trạch Vinh đoán hai người phụ nữ này tìm mình chỉ vì muốn hỏi Hàm Yên mà thôi. Thấy bọn họ đã hỏi coi như hết, hắn liền chủ động muốn ra về.
- Cảm ơn cậu đã đến.
Hứa Tố Mai đứng lên cảm ơn.
Nhìn Vương Trạch Vinh đi ra ngoài, Hứa Tố Mai hỏi Hứa Tố Anh:
- Em, em nói có thể là cháu không?
- Cái này cũng khó nói. Hôm nay nghe Vương Trạch Vinh nói thì khả năng khá lớn. Chị và Hàm Yên rất giống nhau mà.
- Em, chị sợ lại phí công.
Hứa Tố Mai đầy tâm sự nói.
- Việc này giao cho em. Chỉ cần có phương hướng thì điều tra không khó.
Hứa Tố Anh nói.
Hai người ngồi đây nói chuyện một lúc rồi mới rời đi.
Trời khá lạnh nên Vương Trạch Vinh kéo cổ áo lên. Việc hôm nay làm hắn rất khó hiểu. Hai người phụ nữ này nhất định có chuyện gì đó, nhưng bọn họ không nói ra nên Vương Trạch Vinh không tiện hỏi.
Phân tích chuyện tối nay, từ vẻ mặt của hai người này thì về cơ bản Vương Trạch Vinh có thể xác định bọn họ xuất thân quyền quý. Đặc biệt là Hứa Tố Mai, ánh mắt mặc dù hốt hoảng nhưng lại có khí thế do làm quan lớn.
Hứa Tố Anh kia từ danh thiếp thì thấy là người kinh doanh, cách nói chuyện rất sắc bén thì xem ra cũng là làm ăn rất được.
Hai người này rốt cuộc là như thế nào? Hai người hỏi về Hàm Yên chỉ là do tò mò thôi sao? Không thể.
Vương Trạch Vinh định gọi điện hỏi Lữ Hàm Yên về bố nàng, nhưng hắn suy nghĩ một chút rồi thôi. Hắn đột nhiên hỏi như vậy sợ làm Lữ Hàm Yên đau lòng vì không có bố.
Vương Trạch Vinh đi một lúc rồi đã nghĩ thông suốt. Chuyện kiểu gì cũng có lời giải mà.