Quan Khí​

Chương 1284 : Công trình mặt mũi

Ngày đăng: 20:32 18/04/20


Xe tiến vào một trong các xã nghèo nổi tiếng của tỉnh, Vương Trạch Vinh nhìn con đường thì thấy hai bên đều là các căn nhà mới xây. Hắn có chút khó hiểu, đây là xã nghèo nổi tiếng của Nam Điền sao?



Ra hiệu cho xe dừng lại, Vương Trạch Vinh xuống xe và đi đến một khu chợ rất náo nhiệt.



Lần này Vương Trạch Vinh không mang nhiều người, chỉ có lái xe, thư ký và Tất Kim Hàng mà thôi.



Làm Vương Trạch Vinh không ngờ đó là xã Cảnh Mục Thương đã thay đổi lớn, nhìn qua không thấy giống xã nghèo. Ví dụ như khu chợ này nhìn như thế nào cũng thấy là một thị trấn giàu có.



Vương Trạch Vinh đi tới trước mặt một ông lão có vẻ thôn quê, Vương Trạch Vinh nói:



- Ông lão, ông ở thôn nào tới?



Ông lão thấy Vương Trạch Vinh thì thấy có thể là nhân vật lớn nên vội vàng nói:



- Tôi là người thôn Đả Thủy.



- Tôi nghe nói xã này rất nghèo, sao bây giờ lại thấy phồn vinh như vậy?



- Nghe nói huyện rất chú ý đến xã Cảnh Mục Thương, chuyên môn điều một nữ Bí thư rất có năng lực tới phụ trách công việc. Sau khi nữ Bí thư tới thì xã Cảnh Mục Thương bắt đầu thay đổi.



Nghe huyện chú trọng, Vương Trạch Vinh cũng không hề ngạc nhiên. Hắn là Bí thư tỉnh ủy mà xác định đây là nơi mình giúp, như vậy cả thành phố, huyện đều phải chú trọng.



Vương Trạch Vinh hỏi một chút, ông lão kia không quá rõ, chỉ không ngừng nói nữ Bí thư Ôn Như Bình rất giỏi, sau khi đếu xã Cảnh Mục Thương thì đã làm được không ít việc.



Thú vị chính là không nghe thấy chủ tịch xã, hầu hết là chuyện Bí thư làm. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ sao không ai nhắc tới chủ tịch xã?



- Nơi nghèo nhất xã Cảnh Mục Thương là ở đâu?



Vương Trạch Vinh hỏi.



- Đương nhiên là thôn trại Trát Ngõa.



Một người đàn ông trung niên ở bên nói một câu.



Vương Trạch Vinh nghĩ đến muốn tới trại Trát Ngõa. Hắn hỏi trại Trát Ngõa đi như thế nào. Người đàn ông trung niên chỉ vào một quán nhỏ ở ven đường mà nói:



- Thấy không, Cát Hữu Bùi là người trại Trát Ngõa. Anh ta hôm nay sẽ về, có thể đi cùng.




- Chú em, việc này chú không rõ rồi. Chú nghĩ coi, Bí thư Vương là Bí thư tỉnh ủy, người ta đến đều có rất nhiều người, lịch trình sắp xếp rất cụ thể. Bí thư Vương đến xã đầu tiên thấy bộ mặt của xã sẽ hài lòng, sau đó đến vài thôn gần đó đã được chuẩn bị từ trước, Bí thư Vương sẽ hài lòng mà về. Anh nghe được mọi người nói không, toàn bộ đều khen Chính quyền xã, lần trước có một quần chúng nói xấu về xã với phóng viên tỉnh, kết quả tên này bị bắt vì làm nhân viên gây rối loạn trật tự, nghe nói bị đánh một trận.



- Sao anh biết nhiều thế?



Tất Kim Hàng nói.



Nhìn Tất Kim Hàng, Cát Hữu Bùi nói:



- Ai cũng nghĩ tôi không biết, tôi cũng có quan hệ mà.



Vương Trạch Vinh nghe vậy liền có chút giật mình. Hắn dù như thế nào cũng không ngờ lại có việc này. Hắn nghĩ Cát Hữu Bùi nói thì thấy có lý. Mình nếu đến xã Cảnh Mục Thương theo bình thường thì nhất định sẽ được báo trước, xã có thời gian chuẩn bị. Thấy được công trình mặt mũi của xã, đầu tiên cho rằng lãnh đạo xã đã dành nhiều tâm sức trong công việc, sau đó theo bố trí của bọn họ mà đi thăm các nơi, hắn sẽ có suy nghĩ như thế nào?



Phan Bằng Trình khó hiểu hỏi:



- Chúng tôi thấy tình hình ở trụ sở Chính quyền xã thì thấy thay đổi rất lớn. Có thể xây dựng tốt như vậy thì sẽ có lợi cho kinh tế của xã phát triển mà.



- Chú biết là người đến làm bí thư xã đã được thầm trả mất hơn triệu đó, ai không nhìn chằm chằm vào vị trí này. Mọi người đều coi đây là nơi thăng chức nhanh nhất thành phố và chờ Bí thư Vương đến.



Vương Trạch Vinh nói:



- Sao có thể như vậy?



Cát Hữu Bùi có lẽ uống nhiều nên nói rõ ràng hơn:



- Chú không hiểu sao? Bí thư Vương là người như thế nào, đó là Bí thư tỉnh ủy, biết không? Chỉ cần Bí thư Vương khen quan chức xã vài câu, bộ máy được khen sẽ là bộ máy có thành tích. Chỉ cần xác định là thành tích thì sẽ lên chức. Cụ thể tôi không rõ nhưng nghe nói lại là điều như vậy.



Thấy mặt Vương Trạch Vinh hơi đổi, Tất Kim Hàng ở bên nói:



- Tôi sẽ cho điều tra một chút.



Vương Trạch Vinh gật đầu. Hắn phát hiện lần này mình đến xã Cảnh Mục Thương là đúng rồi. Từ từ hắn ở bên trên, người bên dưới làm gì hắn cũng không hiểu.



Một lần nữa nhìn ra ngoài, tâm trạng Vương Trạch Vinh không quá tốt.



Hắn sớm biết có nhiều công trình mặt mũi nhưng không ngờ đám quan chức bên dưới vì ứng phó mình lại còn làm nhiều công trình mặt mũi như vậy.