Quan Khí​

Chương 1287 : Thiệt thòi lớn

Ngày đăng: 20:32 18/04/20


- Anh là Bí thư Vương?



Ma Nhân Lễ không biết sao mình lại trực tiếp hỏi như vậy.



Vương Trạch Vinh nghe Ma Nhân Lễ hỏi thẳng như vậy thì nhận xét đối phương là người rất thẳng thắn. Hắn ít nhiều hiểu việc sao Ma Nhân Lễ không đấu lại Ôn Như Bình như Cát Hữu Bùi nói. Trong quan trường đúng là có không ít người thẳng thắn như Ma Nhân Lễ. Bọn họ mặc dù lên không cao nhưng lại là nhân vật luôn hết lòng trong công việc. Dù là ai làm lãnh đạo cũng không thể thiếu người phục vụ như Ma Nhân Lễ.



Vương Trạch Vinh cũng không thừa nhận, không phủ nhận mà cười nói:



- Tôi đến xem tình hình của trại Trát Ngõa.



Mặc dù Vương Trạch Vinh không thừa nhận nhưng lời này đã đủ rồi. Ma Nhân Lễ trợn tròn mắt, dù như thế nào cũng không ngờ mình dẫn người tới lại gặp Bí thư tỉnh ủy đến đây kiểm tra công việc. Ma Nhân Lễ thấy mình như nằm mơ, tim như muốn nhảy ra ngoài.



Y suy nghĩ tình hình hôm nay, y phát hiện việc mình làm đã được tăng điểm. Trong mắt Bí thư Vương thì mình dẫn nhân viên kỹ thuật tới đây, điều này nói rõ mình là đồng chí hết lòng vì công việc.



Ma Nhân Lễ run lên rồi cung kính nói:



- Ngài đến sao không báo trước với xã một tiếng, xã nhất định sẽ gấp rút tiếp đón.



- Có người của xã đi cùng thì tôi có thể thấy tình hình ở đây sao?



Lúc này thanh niên họ Hà ở bên cũng rất vui mừng. Y không ngờ bị Ma Nhân Lễ cố kéo đến đây, phải đi vài tiếng làm y giận nhưng bây giờ tất cả oán giận đã bay biến.



Nghe Ma Nhân Lễ nói chuyện với Vương Trạch Vinh như vậy, y cũng biết không ít tin ở Nam Điền, y sớm nhớ rõ khuôn mặt Vương Trạch Vinh vào trong lòng. Bây giờ không ngờ đi đường núi bốn tiếng lại gặp Bí thư tỉnh ủy.



Thấy Vương Trạch Vinh cười cười đưa tay ra, họ Hạ vội vàng lau tay vào áo rồi giơ hai tay ra nói:



- Bí thư Vương, tôi là Hà Bân, là nhân viên của phòng Nông nghiệp huyện, tôi đến trại Trát Ngõa xem tình hình thực tế.



Y liền nói hết tình hình của mình ra. Vương Trạch Vinh nghĩ một thanh niên đi bộ xa như vậy đến trại Trát Ngõa cũng là có lòng vì công việc nên khen:



- Thôn quê muốn phát triển thì cần nhiều nhân viên như cậu. Có các cậu thì tin trại Trát Ngõa nhất định sẽ thoát nghèo.



- Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi nhất định cố gắng công tác.



Khẽ kéo áo Ma Nhân Lễ, Cát Hữu Bùi nhỏ giọng nói:



- Bí thư Vương này là quan to như thế nào?




- Không ngờ là Bí thư tỉnh ủy Vương.



Y coi như hiểu được Bí thư Vương mà Ma Nhân Lễ gọi chính là Bí thư tỉnh ủy Vương Trạch Vinh. Vừa nghĩ tới mình cùng Bí thư tỉnh ủy Vương đến trại Trát Ngõa, Cát Hữu Bùi liền cảm thấy rất tự hào. Y cảm thấy trại Trát Ngõa đã có hy vọng. Y đột nhiên nhìn về phía nhà Thái lão tứ, lớn tiếng nói:



- Thái lão tứ, ra đây cho tôi.



- Có chuyện gì thế?



Thái lão tứ cẩn thận nói.



- Mẹ nó chứ, không ngờ anh dám thu tiền của Bí thư Vương.



Thái lão tứ vội vàng bịt chặt túi quần mà nói:



- Đây là tiền cứu mạng nhà tôi.



- Anh lại đây, tôi hỏi một câu.



Cát Hữu Bùi vẫy tay gọi Thái lão tứ lại bên canh. Cát Hữu Bùi đang thầm nghĩ hay là Thái lão tứ thành bố vợ của Bí thư tỉnh ủy Vương?



Thấy Thái lão tứ cẩn thận đi tới, tay còn bịt túi quần, Cát Hữu Bùi cười mắng:



- Mẹ nó chứ, ai cần tiền của anh. Tôi hỏi một chuyện.



Y liền nhìn quanh mà nhỏ giọng nói:



- Thái lão tứ, tối qua đứa con gái nào của anh tiếp người thanh niên cầm đầu kia?



- Ha ha, bọn họ không cần đứa nào cả, tôi được tiền nên lãi rồi.



Thái lão tứ vui vẻ nói.



Cát Hữu Bùi vỗ vai Thái lão tứ rồi nói:



- Thái lão tứ, sao không để đứa nào tiếp bọn họ, lão thua thiệt quá rồi.