Quan Khí​

Chương 119 : Người đến nhà

Ngày đăng: 20:08 18/04/20


Vương Trạch Vinh mang theo rất nhiều thứ về. Vương Đại Hải nhìn cả một đống quà chất trong phòng ngủ thì không biết nói gì.



Vương Đại Hải trước đây không ít lần phê phán những việc tặng quà đăng trên Tv. Theo suy nghĩ của lão thì hành vi này cách mình rất xa. Nhưng hôm nay thấy nhiều thứ như vậy, lão không khỏi lo lắng cho Vương Trạch Vinh.



- Trạch Vinh, con mới được đề bạt thành bí thư đảng ủy xã, đây là do Đảng và tổ chức tin tưởng con. Con nhất định phải làm tốt công việc, không được tham ô.



Vương Đại Hải nhìn Vương Trạch Vinh mà nói.



Vương Trạch Vinh hiểu rõ bố mình lo lắng cái gì, đó là do mình mang về quá nhiều thứ nên bố nghĩ mình nhận hối lộ. Vương Trạch Vinh nói:



- Bố yên tâm. Đây đều là do các bạn học ở lớp tặng con, không liên quan gì hết. Con không nhận hối lộ đâu.



- Trạch Vinh, cả đời bố đều trong sạch, bố hy vọng con là người chính trực. Dù làm quan hay không thì phải giữ được hai chữ “Lương tâm”.



Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.



- Ông già này, ông nói hết chưa. Con khó khăn lắm mới về một chuyến mà ông nói nhiều thế. Bạn học của con tặng quà, ông lại nói như Trạch Vinh ăn đồ bẩn vậy.



Tiền Thanh Phân rõ ràng không vui. Con trai hôm nay về làm mình nở mày nở mặt. Tiền Thanh Phân coi Vương Trạch Vinh như bảo bối vậy.



Bình thường người khác gặp mình luôn ra vẻ, Tiền Thanh Phân rất khó chịu. Hôm nay bà cảm thấy mình coi như hãnh diện một phen, mà tất cả đều do Vương Trạch Vinh mang lại.



Vương Đại Hải vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi vào trong bếp nấu ăn. Mặc dù dặn Vương Trạch Vinh vài câu, nhưng Vương Đại Hải rất vui vì tiền đồ của con. Có một con trai như vậy, làm ông bố có ai mà không vui.



Vương Trạch Vinh cất quần áo rồi đi tắm.



Các thiết bị trong nhà mặc dù đã cũ nhưng Vương Trạch Vinh lại có thể cảm nhận được tình cảm ấm áp ở đó.



Vương Trạch Vinh vừa tắm xong đi ra thì thấy có người đến chơi. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy vợ chồng quản đốc xí nghiệp dẫn theo con đến. Bọn họ đang ngồi trên sô pha nói chuyện với bố mẹ mình.



Đối với Tạ Khánh Mô, Vương Trạch Vinh cũng không biết có cảm giác gì với lão. Lần trước sau khi điều con lão đến Văn phòng Đảng chính, Vương Trạch Vinh nghe Tiểu Giang nói Tạ Ứng Hưng này cũng có năng lực.



Tạ Khánh Mô thấy Vương Trạch Vinh từ trong phòng tắm đi ra liền đứng lên lớn tiếng nói:



- A, Bí thư Vương tắm xong rồi.



Vừa nói Tạ Khánh Mô còn không quên đi tới bắt tay Vương Trạch Vinh.



Vương Trạch Vinh cười rồi đưa tay ra bắt:



- Quản đốc Tạ tới.



- Thằng ranh này, đã nói đến cảm ơn Bí thư Vương mà sao thấy lãnh đạo không chào.



Tạ Khánh Mô quay đầu lại mắng con trai.



- Bí thư Vương.



Tạ Ứng Hưng sớm đứng bên cạnh Tạ Khánh Mô vội vàng nói.



Vương Trạch Vinh chủ động bắt tay Tạ Ứng Hưng rồi nói:



- Tiểu Tạ cũng đến ư, công việc vẫn tốt chứ?



Vương Trạch Vinh nói chuyện đúng là có giọng của lãnh đạo, điều này làm Tạ Ứng Hưng có chút khẩn trương.



- Cảm ơn Bí thư Vương quan tâm, tôi vẫn tốt.



Tạ Ứng Hưng cung kính nói.




Tiền Dũng ở bên nói:



- Chị, bây giờ khắp huyện đang bàn tán rằng sắp tới Trạch Vinh sẽ lên làm lãnh đạo huyện, không biết có thật không?



Tiền Thanh Phân đúng là không có biết việc này nên xoay mặt hỏi Vương Trạch Vinh:



- Trạch Vinh, có việc này không?



Vương Trạch Vinh nói:



- Con cũng không biết nhưng không nên nghe mọi người bàn tán.



- Đương nhiên là thật rồi. Mọi người đều nói Trạch Vinh kết thúc khóa học Thanh niên xuất sắc sẽ được đề bạt. Đám bạn của em cũng nói chuyện này.



Tiền Dũng càng nói càng hưng phấn giống như y được làm quan to vậy.



Thấy dáng vẻ của Tiền Dũng, Vương Trạch Vinh không khỏi nhíu mày. Hắn coi như hiểu mục đích vợ chồng Tiền Dũng đến đây. Nhất định là thấy mình lên chức nên chạy tới tạo quan hệ.



Quả nhiên Lỗ Lệ sau một lúc nói chuyện với Tiền Thanh Phân liền hỏi:



- Chị, chị xem Tiền Dũng nhà em mà xem, lăn lộn cả đời ở nhà máy không tìm được đường ra. Nếu Trạch Vinh thực sự lên làm lãnh đạo huyện thì chị phải giúp Tiền Dũng nhà em điều chỉnh một chút.



- Người một nhà mà, không có gì.



Tiền Thanh Phân nói.



- Bà đó, bà không được để Trạch Vinh làm chuyện sai lầm đâu đấy.



Vương Đại Hải có chút không vui.



- Em chỉ nói thôi mà, chỉ cần chị để trong lòng là được.



Lỗ Lệ cũng là người tinh mắt, thấy bố con Vương Đại Hải không cao hứng nên vội vàng cười nói.



- Ồ, đúng rồi. Hôm nay Trạch Vinh mang theo mấy thứ về, cậu mợ mang về nhé.



Tiền Thanh Phân lao vào phòng ngủ, không lâu sau đã cầm một túi đặc sản nhét vào tay vợ chồng Tiền Dũng.



- Đây là đồ Trạch Vinh mang về ư?



Lỗ Lệ rất hâm mộ mà nói.



- Chị, sao em có thể không biết xấu hổ như vậy. Em mang có chút hoa quả tới mà về lại cầm nhiều như vậy.



Tiền Dũng có chút xấu hổ mà nói.



- Không có gì đâu, dù sao Trạch Vinh mang về nhiều mà.



Tiền Thanh Phân nói.



Nghe mẹ nói như vậy, Vương Trạch Vinh chỉ có thể lắc đầu.



Vương Đại Hải ở bên nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:



- Mẹ con có tật xấu này chẳng bao giờ đổi được.



Hôm nay mặc dù chỉ có hai nhóm người đến nhưng đều có chung mục đích đó là thấy mình có quyền nên muốn tới tạo quan hệ. Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than đám người này chỉ biết lợi.