Quan Khí
Chương 1310 : Hỏa hoạn ngoài ý muốn
Ngày đăng: 20:32 18/04/20
Nói đến mức này thì Vương Trạch Vinh đã hiểu rõ, hôm nay hai người này chủ yếu là muốn mình tới Hải Đông, đương nhiên khả năng chính thì vẫn hi vọng mình tác động một chút.
Vương Trạch Vinh biết, chỉ cần Lão bí thư không nói gì thì mình không có khả năng tới Hải Đông công tác, cho nên thấy hai người nhiệt tình như vậy Vương Trạch Vinh chẳng những không động tâm mà ngược lại trong lòng còn đoán ý tưởng hai người kia.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không cho rằng Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm không nhìn ra tình thế Hải Đông, nếu đã nhìn ra thì sao còn muốn khuyên mình tới đó chứ?
Chuyện này có điểm lạ!
Vương Trạch Vinh vừa hút thuốc vừa nhìn tốp mỹ nữ hợp tấu trên bục, những cô gái này đều còn rất trẻ lại xinh đẹp, đặc biệt màn hợp tấu có hiệu quả rất tốt, Vương Trạch Vinh đánh giá màn biểu diễn này rất cao.
Không thấy Vương Trạch Vinh tỏ vẻ gì, Ngô Tán Lâm mỉm cười nói:
- Tuổi trẻ thật là tốt, Trạch Vinh còn rất trẻ, nhìn những người trẻ tuổi trên kia tôi cảm thấy Trạch Vinh cùng bọn họ mới là sức sống của Trung Quốc.
Lý Kiền Ý cười nói:
- Lão Ngô, sao lại nói mình già cơ chứ? Với tuổi của lão ở trung ương thì cũng tính là người trẻ tuổi đó!
Nói ra lời này thì tất cả mọi người đều cùng cười.
Sau khi cười xong, Ngô Tán Lâm nói:
- Hiện nay năm mươi tuổi ở trung ương mà gọi là trẻ thì người như Vương Trạch Vinh thì tôi cũng không biết nên gọi là gì!
Lý Kiền Ý cười ha ha nói:
- Chủ tịch Mao từng nói người trẻ tuổi là mặt trời giữa trưa, Vương Trạch Vinh chính là một trong số đó!
Bị hai người một tâng một bốc như vậy, Vương Trạch Vinh cũng nói:
- Hai vị lão ca đừng nói tuổi của mình, Trung Quốc rất cần nhưng đồng chí có kinh nghiệm, Trung Quốc không giống với những quốc gia khác. Một đất nước rộng lớn như chúng ta lại có văn hóa phong phú, nếu như không có những lão đồng chí có kinh nghiệm chèo lái thì không thể quản lý được!
Lời này khiến cho Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm rất vui vẻ.
Thấy Vương Trạch Vinh không có việc gì, Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm đều thở dài nhẹ nhõm, vừa rồi do nhóm bảo vệ lôi kéo, trong lòng hai người rất hốt hoảng nên khi chạy xuống quên gọi Vương Trạch Vinh theo. Sau khi xuống phía dưới thì mới phát hiện Vương Trạch Vinh không đi cùng nên hai người rất sốt ruột, nếu Vương Trạch Vinh mà xảy ra chuyện gì thì bọn họ không biết ăn nói như thế nào.
Buông hai cô gái ra, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Tôi không sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Hắn cảm thấy rất nghi hoặc, chạy một mạch từ trên xuống dưới thì ngoại trừ khói dày đặc bên ngoài cửa sổ thì nơi mình đi qua đều không có lửa.
Vương Trạch Vinh vừa hỏi thì ánh mắt của Lý Kiền Ý lại hướng về phía Hà Hảo vẫn đang đỏ bừng mặt, trầm mặt nói:
- Làm cái trò gì vậy, các biện pháp an toàn sao không có?
Lúc này hắn thực khó có thể chịu nổi, khi hỏa hoạn thì chạy trước, hơn nữa địa điểm thì lại là trên địa bàn của mình, vì chuyện này thì thể diện của mình xem như mất sạch.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lý Kiền Ý, Hà Hảo thấy đau xót, tâm trạng phức tạp vạn phần nên không kìm nổi nước mắt.
Vương Trạch Vinh lúc này cũng nhìn thấy chỉ có một gian phòng bị cháy, khói từ bên trong đang tỏa ra bên ngoài mà thôi, tình hình cũng không quá nghiêm trọng, nghe thấy Lý Kiền Ý trách cứ Hà Hảo, lại nhìn thấy bộ dạng tủi thân của nàng nên Vương Trạch Vinh liền nói:
- Lý ca, chúng ta mau rời khỏi nơi này, để mấy cô Tiểu Hảo tự giải quyết thì hơn.
Lúc này Lý Kiền Ý mới kịp phản ứng, mấy lãnh đạo cao cấp đứng ở đây đúng là không hay, gật đầu nói:
- Cũng được, vậy đi thôi.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Được, lần sau gặp lại.
Dứt lời Vương Trạch Vinh hướng về phía Thư Ý khẽ gật đầu một cái, sau đó hắn bước nhanh về phía xe của mình.
Hiện giờ Vương Trạch Vinh đúng là cảm ơn trận hỏa hoạn này, nếu không thì khó mà ứng phó được với chuyện Ngô Tán Lâm yêu cầu mình đến Hải Đông. Giờ hắn chỉ muốn yên tĩnh suy ngẫm dụng ý của bọn Ngô Tán Lâm.