Quan Khí
Chương 1366 : Suy nghĩ của Trịnh Ân Bảo
Ngày đăng: 20:33 18/04/20
Sau vài ngày ở Nam Điền, Trịnh Ân Bảo một lần nữa gọi Vương Trạch Vinh vào chỗ ở của mình.
Lần này thái độ của Trịnh Ân Bảo đối với Vương Trạch Vinh càng thêm thân thiết. Trịnh Ân Bảo nhấp miếng nước rồi nói:
- Tôi phát hiện cậu nghiện thuốc, hút thuốc có hại cho sức khỏe. Các cậu còn trẻ thì không thể vì hút thuốc mà làm yếu mình. Thuốc thì tôi không đưa cho cậu.
Lời này lộ rõ sự quan tâm, Vương Trạch Vinh ngẩn ra. Chẳng qua hắn nhanh chóng thu thập tâm trạng mà cười nói:
- Tôi xuất thân là cán bộ xã, quan hệ ở cơ sở không có thuốc, rượu thì không được.
Trịnh Ân Bảo gật đầu nói:
- Cán bộ cơ sở của Trung Quốc đã đóng góp rất nhiều nhưng lại là những người có thu nhập thấp nhất. Trong này đúng là có sự đối xử không công bằng.
Vương Trạch Vinh có chút cảm động vì Trịnh Ân Bảo chú ý cán bộ cơ sở như vậy. Nghĩ đến lúc mình ở xã, Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Phó chủ tịch nói đúng, không có đông đảo cán bộ cơ sở chú tâm làm việc thì quốc gia chúng ta không thể phát triển nhanh như bây giờ.
Nhân cơ hội này Vương Trạch Vinh cũng muốn nói một chút cảm nhận của mình mà thử thái độ của Trịnh Ân Bảo.
- Phó chủ tịch, quốc gia chúng ta bây giờ có một vấn đề càng lúc càng lớn đó là bất công của xã hội.
Trịnh Ân Bảo nghe vậy liền ngẩn ra một chút rồi nói:
- Cậu nói đi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Người bình thường đều cho rằng vấn đề không công bằng của Trung Quốc là do lũng đoạn ngành sản xuất. Người làm trong ngành sản xuất lũng đoạn sẽ có thu nhập cao hơn các ngành khác. Nhân viên công chức có thu nhập cao hơn dân chúng bình thường mấy lần. Lãnh đạo công ty thu nhập cao hơn công nhân rất nhiều lần. Ở tình hình này tôi thấy chủ yếu là do vấn đề quyền biểu quyết của địa phương.
Lời này của Vương Trạch Vinh khá sắc bén làm Trịnh Ân Bảo phải giật mình.
Quyền biểu quyết mà Vương Trạch Vinh nói thực ra là vấn đề rất nhạy cảm. Mọi người thực ra đều biết, khi biểu quyết thường ít khi có dân chúng làm, hầu hết đều là người có tài sản nhất định. Có thể tưởng tượng kết quả cuối cùng là như thế nào, đó chính là làm cho các tập đoàn thế lực càng lúc càng tốt lên.
Trịnh Ân Bảo khẽ gật đầu nói:
- Cậu có ý tưởng gì?
Thấy Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Trịnh Ân Bảo thầm than Vương Trạch Vinh này đúng là thông minh. Mình chỉ nói một câu đã bị y nhìn ra vấn đề.
- Trung Quốc phát triển như một ngọn cờ, tác dụng đầu tàu là rất rõ ràng. Chỉ khi đầu tàu có đủ động lực thì quốc gia mới có thể phát triển nhanh chóng.
- Phó chủ tịch nói đúng.
Vương Trạch Vinh rất nhanh đoán được ý của Trịnh Ân Bảo.
- Đồng chí Trạch Vinh, một nơi phát triển sẽ tụ tập một nhóm quần thể lợi ích, nếu như để quần thể lợi ích này phát triển vô hạn thì về lâu về dài sẽ ảnh hưởng không tốt tới sự ổn định của quốc gia. Tỉnh ủy Nam Điền nhất định phải tăng cường giáo dục tư tưởng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chúng tôi sẽ thi hành triệt để chỉ thị của ngài, làm cho tất cả các đồng chí hiểu rõ vấn đề này.
Trịnh Ân Bảo xua tay nói:
- Đây là công việc của Tỉnh ủy Nam Điền. Từ lần kiểm tra công việc này tôi thấy Tỉnh ủy Nam Điền vẫn luôn chú ý việc này. Tôi tin các đồng chí có thể làm tốt.
Uống ngụm trà, Trịnh Ân Bảo nói tiếp:
- Trạch Vinh, năng lực công tác của cậu rất mạnh, phải chuẩn bị nhận trọng trách lớn hơn nữa. Trung ương đánh giá rất cao công tác của cậu, tin rằng sau đây cậu sẽ nhất trí với Trung ương. Chỉ nhất trí với Trung ương thì chúng ta mới có thể làm tốt công việc.
Mắt Trung ương sáng lên, lời này đã rất rõ ràng. Hắn nhìn về phía quan khí của Trịnh Ân Bảo thì thấy Trịnh Ân Bảo đang thò về phía mình.
Vương Trạch Vinh liền điều chỉnh quan khí của mình tiến về phía Trịnh Ân Bảo.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Xin Phó chủ tịch yên tâm, Tỉnh ủy Nam Điền nhất định luôn nghe theo chỉ thị của Trung ương.
Trịnh Ân Bảo cười nói:
- Mai tôi về Bắc Kinh, sau này trong công tác có vấn đề gì thì cậu có thể trực tiếp nói với tôi.
- Tôi nghe lời Phó chủ tịch.