Quan Khí​

Chương 1380 : Suy nghĩ của Uông Nhật Thần

Ngày đăng: 20:34 18/04/20


Nghĩ đến Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh chỉ có thể lắc đầu. Ngài làm Tổng bí thư nhưng tư tưởng lại gắn chặt với quốc gia. Ví dụ như chuyện cẩu Lâm Khâm, nếu như là mấy người Uông Nhật Thần thì cũng không phải suy nghĩ nhiều. Bí thư Lâm lại khác, ngài phải suy nghĩ cho dân chúng cả nước. Xảy ra chuyện như vậy làm Bí thư Lâm rất mâu thuẫn. Ngài vừa mong có thể làm như Uông Nhật Thần, nhưng nếu làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt đối với quốc gia.



Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói với Uông Phỉ:



- Bí thư Lâm nói bảo tối nay anh tới nhà, đến lúc đó cũng gọi cả em và Lâm Khâm tới.



Uông Kiều biết sự nặng nhẹ của chuyện này nên cô nói với Vương Trạch Vinh:



- Trạch Vinh, anh yên tâm. Ở việc này em không làm khó anh.



Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều và thầm nghĩ cô đúng là rất thông minh, chỉ qua việc này cô đã nghĩ tới ảnh hưởng đến hắn.



- Đến lúc đó cũng nên ngồi xuống nói chuyện. Bí thư Lâm quan tâm đến việc lớn quốc gia, tuổi cũng đã cao.



Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng mà nói.



- Chuyện của em và Lâm Khâm dù nói đến đâu cũng không có kết quả. Có nói thì cũng chỉ là lừa hai gia đình mà thôi. Trạch Vinh, ở chuyện này em làm phiền anh. Nếu không có chuyện của anh thì bố Lâm Khâm cũng không làm khó anh. Anh yên tâm, em biết nên làm như thế nào.



Vương Trạch Vinh đang định nói gì đó thì thấy Uông Nhật Thần chắp tay từ bên ngoài đi vào.



Thấy Vương Trạch Vinh ở đây, mắt ông sáng lên mà nói:



- Trạch Vinh cũng đến sao?



- Ông, cháu nghe Tiểu Phỉ nói ông đến chỗ Lão bí thư.



Vương Trạch Vinh hỏi.



Uông Nhật Thần thở dài một tiếng rồi ngồi xuống.



Vương Trạch Vinh đưa cho ông điếu thuốc, Uông Nhật Thần vốn cai thuốc nhưng vẫn nhận lấy.



Châm thuốc hít sâu một hơi, ông thở dài nói:



- Con người dù làm quan to đến đâu, quyền lớn đến mức nào thì cuối cùng cũng đi đến bước đó.



Vương Trạch Vinh biết ông đang suy nghĩ đến Lão bí thư, hắn nói:



- Ông nói đúng. Rất nhiều người trong chúng ta không hiểu điều này, còn sống thì không ngừng tranh đấu, tiền càng lúc càng muốn nhiều. Nhưng chết thì có thể mang theo gì chứ?



Uông Phỉ nhíu mày nói:
Uông Nhật Thần cũng cười nói:



- Con người chính là như vậy, cần làm phải làm.



Uông Kiều nhìn Uông Nhật Thần rồi nói:



- ông, cháu cảm thấy tư tưởng của ông bây giờ khá mâu thuẫn. Lúc thì có tâm trạng bi quan, bây giờ lại rất có ý chí, ông không sao chứ?



Lời này của cô là nói đùa, Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ nghe vậy liền nở nụ cười.



Uông Nhật Thần lại không cười;



- thực ra con người vốn là mâu thuẫn mà. Hôm nay ông thấy Lão bí thư như vậy nên suy nghĩ mà thôi. Xem ra Lão bí thư đã không được rồi. Lão bí thư vừa đi, Lô Ninh Quốc lại xảy ra chuyện, như vậy không ai kế nghiệp. Hôm nay khi Lão bí thư tỉnh lại đã nói với ông vài câu. Ngài đau lòng vì không bồi dưỡng được cán bộ tốt.



Mọi người đều thở dài trong lòng, Lão bí thư đến bây giờ còn nghĩ đến việc bồi dưỡng cán bộ, qua đó có thể thấy tấm lòng đối với quốc gia của ngài.



Vương Trạch Vinh nói:



- Từ Lão bí thư, cháu có thể thấy hình ảnh lãnh đạo hết lòng vì nhân dân.



Uông Nhật Thần hút vài hơi thuốc rồi nói:



- con người sống trên đời, chỉ cần làm chuyện thì sao có thể tránh khỏi tranh đấu. Trạch Vinh, xem ra cháu phải chuẩn bị tâm lý đến Hải Đông. Người của Lão bí thư không ai kế nghiệp, cháu là sự lựa chọn duy nhất. Nhưng ít nhất mấy ông chúng ta cho rằng cháu là duy nhất.



Thấy Uông Nhật Thần nói chắc chắn như vậy, Vương Trạch Vinh khá chấn động. Bây giờ xem ra mấy người Uông Nhật Thần đã liên hợp những lão đồng chí cùng thế hệ với Lão bí thư. Ít nhất bọn họ cùng chung ý tưởng về người làm Bí thư Thành phố Hải Đông.



Uông Kiều nói:



- Bây giờ cháu thấy quan trọng nhất là bố Lâm Khâm. Chỉ cần ông thông qua thì Trạch Vinh nhất định sẽ ngồi lên chức Bí thư Thành phố Hải Đông.



Uông Nhật Thần gật đầu.



Uông Phỉ nói với Uông Nhật Thần:



- Ông, hôm nay Trạch Vinh đi gặp Bí thư Lâm. Bí thư Lâm nói tối mai bảo anh ấy đến nhà, còn gọi của Lâm Khâm và Tiểu Kiều đến nữa.



Uông Nhật Thần nghe thấy thế liền nhìn Vương Trạch Vinh và Uông Kiều, sau đó ông không nói gì khác. Ông đứng lên nói:



- Già rồi, ông đi ngủ lát đây.