Quan Khí​

Chương 1400 : Đổ mồ hôi

Ngày đăng: 20:34 18/04/20


Cùng Uông Nhật Thần về Uông gia, Vương Trạch Vinh thấy Uông Kiều và Uông Phỉ đều ngồi đây.



- Chị Ngô, chị mang cháu đi chơi.



Uông Phỉ nói với người phụ nữ làm bảo mẫu cho Uông gia nhiều năm.



Thằng bé thấy Vương Trạch Vinh liền vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, không muốn rời đi.



Bảo mẫu Ngô cười nói với đứa bé:



- Khai Vận, cháu không phải muốn chơi xích đu sao, bác mang cháu đi.



Cuối cùng thằng bé mới bị dụ dỗ đi chơi.



Thấy con của Uông Phỉ, trong mắt Uông Kiều lộ ra một tia hâm mộ.



Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra ánh mắt của Uông Kiều nên nói:



- Tiểu Kiều, em và Lâm Khâm thế nào rồi?



Uông Kiều chưa nói gì, Uông Phỉ đã nói:



- Còn có thể thế nào, lừa phụ huynh mà thôi. Bọn họ mặc dù ở chung một nhà nhưng ngủ khác phòng.



Uông Phỉ nói làm Uông Kiều đỏ mặt. Cô trừng mắt nhìn Uông Phỉ mà nói:



- Lo chuyện của em đi.



- Em nói không đúng sao? Chị tự nói đi, hai người vào phòng chỉ là lừa phụ huynh. Ai chẳng biết một người ngủ trên giường, một người ngủ ghế.



Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên nhìn hai người, lại nhìn Uông Nhật Thần.



Uông Nhật Thần thở dài một tiếng mà nói:



- Nếu không được thì ly hôn đi, đừng tự hành hạ mình.



Vương Trạch Vinh cũng nói:



- Lâm Khâm làm gì vậy chứ, chuyện vợ chồng thì đàn ông phải nhường chứ?



Uông Kiều mất hứng nói:



- Anh nghĩ giữa em và hắn còn có thể có chuyện gì nữa? Hắn quyết tâm muốn hai người kia, em cũng đã nói chờ khi bố hắn lui, ảnh hưởng không còn nhiều thì ly hôn.
Nói tới đây Uông Kiều còn nói thêm:



- Mẹ Lâm Khâm rất vui, từ khi biết hắn có con ở ngoài thì rảnh rỗi lại đi thăm cháu. Em thấy bà ước gì em ly hôn với Lâm Khâm để mang cháu về nhà.



Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Suy nghĩ của Lâm phu nhân thì hắn hiểu. Lâm Khâm mà không có con, vậy Lâm gia tuyệt tự. Bây giờ đột nhiên có một đứa cháu thì dù là Bí thư Lâm cũng hy vọng.



Uông Kiều lớn tiếng nói gọi ra ngoài:



- Chị Ngô, cho hai chai bia.



Vương Trạch Vinh định ngăn nhưng Uông Kiều đã nhìn hắn mà nói:



- Anh đừng cản em, hôm nay anh phải uống với em vài chén.



Nhìn chị Ngô cẩn thận mang bia lên, còn mang thêm vài món ăn nhẹ, Vương Trạch Vinh lắc đầu nói với Uông Kiều:



- Càng uống càng buồn, rượu không phải biện pháp giải quyết vấn đề.



Mở chai bia, Uông Kiều rót ra chén rồi giơ lên cho Vương Trạch Vinh:



- Là bạn phải cạn.



Thấy Uông Kiều muốn phát tiết ấm ức trong lòng, Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới đây là Uông gia thì dù cô có say rồi đi ngủ cũng được mà.



- Được rồi, anh uống với em.



Mắt Uông Kiều sáng lên rồi nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:



- Vậy mới được.



Hai người vừa nói chuyện vừa uống, rất nhanh có vài chén vào bụng.



Nhìn Uông Kiều uống rượu, Vương Trạch Vinh thấy cô rất hấp dẫn. Uông Kiều vốn đẹp, uống rượu vào làm mắt mọng nước, nìn Vương Trạch Vinh chan chứa tình cảm. Vương Trạch Vinh dần cẩm thấy mình ham muốn.



Mới đầu Vương Trạch Vinh còn không phát hiện, nhưng uống vài chén hắn phát hiện cơ thể mình có lửa dục thiêu đốt. Hắn nhìn Uông Kiều thì thấy cô cũng như vậy.



Sao có thể?



Mặc dù cố khống chế mình nhưng Vương Trạch Vinh vẫn phát hiện mình không nhịn được.



Nhìn chai bia, Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi, ngọn lửa dục trong người hắn càng lúc càng lớn.