Quan Khí​

Chương 1405 : Chuyện chết người

Ngày đăng: 20:34 18/04/20


Vương Trạch Vinh có ấn tượng khá tốt với Trịnh Nhã Quang. Theo hắn thấy thì Trịnh Nhã Quang làm hiệu trưởng là rất thích hợp.



Hôm nay Vương Trạch Vinh cũng không có việc gì. Nghĩ tới tầm quan trọng của giáo dục, hắn mới đến nhà nói chuyện. Hắn rất kính trọng các giảng viên đại học. Theo hắn thấy giảng viên đại học có tri thức cao hơn người bình thường nhiều.



Đi cùng Trịnh Nhã Quang, Vương Trạch Vinh xem quanh trường một chút, sau đó mới rời khỏi trường.



Vương Trạch Vinh không ngờ việc hắn tới Học viện Dân tộc đã có người thấy.



Trịnh Nhã Quang ở trong trường, bình thường người nhà y không nhiều. Bây giờ đột nhiên thấy y cùng một người đi quanh trường, việc này làm cho phó hiệu trưởng Tương Thành Ngân chú ý.



Mới đầu Tương Thành Ngân còn không để ý, nhưng y cẩn thận nhìn thì há hốc mồm. Y sớm ghi nhớ hình ảnh của Bí thư tỉnh ủy Vương Trạch Vinh. Bây giờ thấy Bí thư Vương đến trường và đi cùng Trịnh Nhã Quang. Thấy hai người cười nói như vậy, Tương Thành Ngân nghĩ tới chức hiệu trưởng của mình.



Y đứng ở ban công nhìn Vương Trạch Vinh mà cảm thấy rất buồn bực.



Đối với việc Vương Trạch Vinh âm thầm đi cùng Trịnh Nhã Quang, hắn hiểu rõ hậu quả của việc này. Xem ra Bí thư Vương nghiêng về Trịnh Nhã Quang.



Tương Thành Ngân suy nghĩ thật nhanh rồi vội vàng gọi điện cho hiệu trưởng Nhâm Cương. Y nghiêm túc nói:



- Hiệu trưởng Nhâm, tôi thấy Bí thư Vương đến Học viện Dân tộc, chuyện lớn như vậy sao trường không thông báo cho chúng tôi, như vậy là không tôn trọng Bí thư Vương.



Nhâm Cương sắp về hưu nên hiểu rõ cuộc tranh đấu trong trường nhưng không muốn quản. Bây giờ y đang ngồi trong nhà đọc sách thì nhận được điện của Tương Thành Ngân.



- Anh thấy rõ chứ? Tỉnh ủy không thông báo mà.



- Hiệu trưởng Nhâm, anh đứng ở ban công là có thể thấy.



Nhâm Cương vội vàng đi ra ban công thì thấy Vương Trạch Vinh và Trịnh Nhã Quang đang đi về phía cổng trường.



Nhâm Cương vội vàng gọi cho Trịnh Nhã Quang.



Trịnh Nhã Quang nhận được điện của Nhâm Cương rồi nói với Vương Trạch Vinh:



- Bí thư Vương, Hiệu trưởng giáo dục biết ngài tới nên nói trường muốn bố trí, mời ngài tới chỉ thị.



Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:



- Giáo sư Trịnh, Tỉnh ủy có việc nên tôi phải về, hôm sau đi.



Nói xong Vương Trạch Vinh bước nhanh ra ngoài.




- Hiệu trưởng Nhâm, trong cặp tôi quyết không có mấy thứ này.



Trịnh Nhã Quang nói với Nhâm Cương.



- Anh yên tâm, chuyện này nhất định sẽ điều tra rõ ràng.



Nhâm Cương thầm than một tiếng, xảy ra chuyện như vậy thì Trịnh Nhã Quang muốn thay thế mình là không thể. Dù cuối cùng điều tra cặp y không có cái này thì lời người đáng sợ mà.



Tương Thành Ngân thở dài nói:



- Lão Trịnh, việc này ảnh hưởng rất không tốt.



Chu Chí Lệ cũng nói:



- Tôi vừa nãy nghe thì thấy danh tiếng của anh trong trường rất không tốt.



- Xin nhà trường nhất định trả lại trong sạch cho tôi.



Trịnh Nhã Quang không biết ai hại mình. Y hiểu nhất định có người chơi sau lưng mình. Ở trong khuôn viên trường mà có người ngang nhiên cướp bóc, đây là một nghi vấn. Thứ hai là trong cặp đột nhiên có mấy thứ kia, đây là muốn hủy danh tiếng của mình. Ai làm vậy?



Nhìn mấy vị phó hiệu trưởng, Trịnh Nhã Quang phát hiện ai cũng đáng nghi nhưng không thể tìm ra ai.



Là một giảng viên đại học, Trịnh Nhã Quang biết danh dự là rất quan trọng. Xảy ra chuyện như vậy dù y có lý đến đâu, cuối cùng có điều tra ra thì danh tiếng của y đã mất. Đừng nói là chức hiệu trưởng, ngay cả làm giảng viên cũng không thể.



Trịnh Nhã Quang lặng lẽ về nhà, y không còn mặt mũi nào gặp sinh viên.



Bà vợ cũng biết việc này. Thấy chồng về, chị không cho rằng chồng sẽ làm như vậy. Hôm nay lúc ra ngoài chị chuẩn bị cặp cho Trịnh Nhã Quang nên biết không có mấy thứ này.



Thấy Trịnh Nhã Quang buồn như vậy, chị rất lo lắng. Chị biết tính cách của chồng, chẳng may nghĩ quẩn và làm việc gì thì sao?



Cầm tay Trịnh Nhã Quang, chị nói:



- Lão Trịnh, tôi tin ông.



Câu này làm Trịnh Nhã Quang đỡ hơn một chút, nhưng sau đó y lại thở dài nói:



- Lời người đáng sợ, tôi là giáo viên, việc này sinh viên cũng thấy, tôi còn đâu mặt mũi gặp sinh viên.