Quan Khí​

Chương 1512 : Vui mừng

Ngày đăng: 20:36 18/04/20


Sau khi về đến Hải Đông, Vương Trạch Vinh hưa hôm nào được nhàn hạ, lãnh đạo các đơn vị không ngừng tới báo cáo công việc.



Tình hình chính là nếu không dựa vào Vương Trạch Vinh thì không chừng sẽ bị Vương Trạch Vinh bắt. Đối với cán bộ Hải Đông mà nói dựa vào Vương Trạch Vinh cũng không có áp lực quá lớn về tâm lý. Dù sao Vương Trạch Vinh được Lão bí thư chỉ định, dựa vào Vương Trạch Vinh coi như về với phe cánh. Về phần Lô Ninh Quốc thì mọi người tạm thời bỏ qua bên vì đó cũng là người lui.



Nghĩ đến Hoa Thái Tường, mọi người cũng có chút lo lắng nhưng càng nhiều người cho rằng Vương Trạch Vinh là Ủy viên Bộ Chính trị, chỉ cần không phạm sai lầm quá lớn thì Hoa Thái Tường cũng không làm gì được. Hơn nữa Vương Trạch Vinh cũng có chỗ dựa rất mạnh sau lưng.



Bây giờ Hải Đông trống nhiều vị trí, không ít người động tâm. Hải Đông là đất của Vương Trạch Vinh, Trung ương không can thiệp quá nhiều vào Hải Đông, chỉ cần được Vương Trạch Vinh tán thành thì tiến thêm bước nữa cũng không phải không thể.



Vương Trạch Vinh cũng hiểu được nhiều người nhìn chằm chằm vào mấy vị trí thường vụ kia.



Hải Đông biến hoá nhanh như vậy đúng là điều hắn không ngờ tới. Trước đó hắn chỉ hy vọng tạo bầu trời trong sáng cho dân chúng Hải Đông, nhưng theo sự phát triển làm hắn có chút giật mình. Hải Đông có nhiều cán bộ lãnh đạo dính vào xã hội đen, thấy thế Vương Trạch Vinh liền có cái nhìn với Lô Ninh Quốc.



Trước đó Vương Trạch Vinh chỉ cho rằng Lô Ninh Quốc phạm sai lầm cá nhân. Chẳng qua bây giờ Vương Trạch Vinh liền thấy xử lý Lô Ninh Quốc là chính xác.



Lãnh đạo Hải Đông mà đã như vậy, kẻ như Lô Ninh Quốc sao có thể thành Lãnh đạo quốc gia.



Đối với mấy vị trí kia, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. Hắn là Ủy viên Bộ Chính trị, chuyện ở Hải Đông, Trung ương có vẻ cũng không muốn tùy tiện xen vào, muốn hắn đề cử. Hắn vốn hy vọng điều cán bộ từ nơi khác đến nhưng Hải Đông bây giờ không thể có thay đổi quá lớn.



Bây giờ các Thường vụ thị ủy hầu hết từ ngoài vào, nếu không đề bạt cán bộ địa phương thì nhất định ảnh hưởng tới triển khai công việc.



Trưởng ban Tuyên giáo, Chủ tịch Mặt trận tổ quốc, Bí thư Đảng ủy chính pháp, ba vị trí này là rất hấp dẫn.



Vương Trạch Vinh châm thuốc và cho rằng hắn phải lợi dụng ba vị trí này mà có thu hoạch.



Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì Tiểu Giang gọi điện tới.



Tiểu Giang cười hì hì nói:



- Đang làm gì thế?



Vương Trạch Vinh không nghĩ Tiểu Giang gọi. Thời gian này hắn rất bận nên ít có thời gian liên lạc với cô.



- Anh nhiều việc quá.



Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.



- Không đến thăm em và con ư?



Thăm hai người?
- Lại đây bố ôm.



Tuy nói hàng năm cũng gặp vài lần nhưng cô bé Vương Ái Giang thấy khá lạ với Vương Trạch Vinh. Nó giữ chặt áo Tiểu Giang mà không đi lên.



Tiểu Giang cười nói:



- Hôm nào cũng đòi gặp bố, gặp lại trốn gì.



Thấy Vương Ái Giang như vậy, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Hắn đi lên ôm lấy Vương Ái Giang mà nói:



- Con lớn lên nhiều rồi.



Ba người vào phòng, Vương Trạch Vinh thấy ở đây được trang bị rất đầy đủ.



Hắn nhìn Tiểu Giang mà nói:



- Xem ra em dự định ở đây lâu dài.



- Sao, không chào đón ư?



Tiểu Giang nhìn Vương Trạch Vinh.



Hôm nay Tiểu Giang mặc rất đẹp, cô ở thương trường nhiều năm nên khí chất không khỏi lộ ra làm Vương Trạch Vinh động tâm.



Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình với ánh mắt ham muốn, Tiểu Giang rất hài lòng, cô liếc yêu hắn mà nói.



- Sao, không nhận ra ư?



Vương Trạch Vinh cười nói với Vương Ái Giang:



- Mẹ con càng lúc càng đẹp.



Lúc này Vương Ái Giang đã sớm ôm chặt Vương Trạch Vinh:



- Mẹ hôm nay mặc quần áo mất nửa ngày đó bố.



Vương Trạch Vinh cười phá lên.