Quan Khí​

Chương 144 : Bình tĩnh sao cơn bão

Ngày đăng: 20:09 18/04/20


Sau khi cơ quan công an tham gia điều tra, câu lạc bộ Ngưu Vũ vẫn rất bình tĩnh, các hoạt động kinh doanh theo đúng pháp luật. Vụ hỏa hoạn chỉ là tai nạn ngoài ý muốn. Nếu nói có vấn đề thì có lẽ chỉ là trần nhựa mà thôi.



Vương Trạch Vinh ngồi trong xe không khỏi trầm ngâm suy nghĩ về vụ cháy.



Ngô Đại Giang lén nhìn qua gương chiếu hậu mà quan sát Vương Trạch Vinh. Mặc dù hai người từng là bạn học nhưng Ngô Đại Giang dù như thế nào cũng không thể coi Vương Trạch Vinh là bạn học nữa. Càng là người bên cạnh Vương Trạch Vinh, hắn càng cảm thấy Vương Trạch Vinh lợi hại.



- Phó chủ tịch Vương, thực ra câu lạc bộ Ngưu Vũ kia rất sâu.



Ngô Đại Giang không nhịn được nói một câu.



- Đại Giang, sao cứ gọi Phó chủ tịch Vương làm gì. Gọi tôi là Trạch Vinh như trước đi.



Vương Trạch Vinh không muốn Ngô Đại Giang gọi mình như vậy.



Ngô Đại Giang nói:



- Không được, việc này sau khi về tôi đã bị vợ giáo dục một phen. Cô ấy nói rất đúng, địa vị của ông bây giờ khác trước. Mặc dù chúng ta là bạn học nhưng có mặt người khác phải gọi chức vụ của ông, như vậy mới có thể thấy rõ quyền uy của ông.



Ngô Đại Giang vừa lái xe vừa nghiêm túc nói.



Vương Trạch Vinh nghe vậy liền cảm thấy Ngô Đại Giang cũng là người có lý trí.



Vương Trạch Vinh không biết đó là vợ Ngô Đại Giang bây giờ đã đỏ lên rồi. Lãnh đạo phòng thấy cô đều cười cười nói chuyện vài câu. Cô là người thông minh, về nhà nói chuyện một phen với chồng, kết quả biết Vương Trạch Vinh là bạn học cũ của chồng nên rất cao hứng. Nhưng cô cũng nói với Ngô Đại Giang, bây giờ cấp bậc khác, không thể tùy tiện gọi Vương Trạch Vinh như trước, phải đủ tôn trọng.



- Đại Giang, cậu vừa nói câu lạc bộ Ngưu Vũ có tin tức là sao?



Vương Trạch Vinh tò mò mà hỏi.



- Phó chủ tịch Vương, theo tôi được biết câu lạc bộ Ngưu Vũ là do em vợ Cổ Kiến Quân mở, sau lưng thực ra là của Cổ Kiến Quân. Hơn nữa nghe nói có hoạt động đen.



Thì ra là như vậy. Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ về tình hình phá án mấy ngày hôm nay, hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao mấy hôm nay lại bình tĩnh như vậy. Giải Khánh Tài là người của Trịnh Chí Minh, Cổ Kiến Quân cũng là người của Trịnh Chí Minh. Trong này nhất định có vấn đề.



Vương Trạch Vinh đi vào phòng làm việc của Trương Thuận Tường. Trương Thuận Tường mời hắn ngồi xuống.




- Đến nhà ngồi chứ?



Ra khỏi phòng họp, Cố Hồng Quân cười nói với Vương Trạch Vinh.



Hai người bây giờ khá thân thiết, Vương Trạch Vinh cũng muốn nghe cái nhìn của Cố Hồng Quân về việc này. Dù sao Vương Trạch Vinh cũng mới vào Huyện ủy không lâu, có một số việc hắn không thể thấy rõ.



Cố Hồng Quân bảo vợ nấu mấy món ăn. Trong bàn ăn, Cố Hồng Quân rót rượu cho Vương Trạch Vinh rồi nói:



- Có phải cậu rất khó hiểu đối với kết quả xử lý.



Vương Trạch Vinh gật đầu nói:



- Thực ra tôi cũng cảm thấy nếu thật sự điều tra thì cho dù không có chứng cứ thì cũng sẽ có người bị xử lý. Lãnh đạo tỉnh và thành phố sao dễ dàng cho qua như vậy?



Cố Hồng Quân nhấp một ngụm rượu rồi nói:



- Cậu có nghĩ rằng nếu chuyện không xử lý như vậy thì sẽ có kết quả như thế nào?



Không đợi Vương Trạch Vinh trả lời, Cố Hồng Quân nói tiếp:



- Nếu như việc này mà có kết quả khác thì huyện Khai Hà sẽ động đất. Không sai, quan trường huyện Khai Hà bị động đất đúng là có thể diệt trừ một đám quan chức, nhưng ảnh hưởng không chỉ ở phạm vi huyện Khai Hà. Lãnh đạo thành phố chẳng lẽ không có trách nhiệm nào sao?



Vương Trạch Vinh thấy Cố Hồng Quân đang cười cười với mình, hắn cuối cùng đã hiểu nguyên nhân trong đó.



Chuyện nhìn như rất bình tĩnh nhưng có lẽ có rất nhiều giao dịch đằng sau. Xét đến cùng mọi người đều không hy vọng việc này ảnh hưởng đến đường tiến tới của mình. Mà hắn – Vương Trạch Vinh không phải cũng có suy nghĩ như vậy sao?



- Trạch Vinh, rất nhiều chuyện không thể nhìn từ bề ngoài. Mặc dù việc này mọi người biết nếu vạch ra sẽ khiến huyện Khai Hà động đất. Nhưng ai có thể đảm bảo cơn động đất này sẽ không ảnh hưởng đến mình.



Vương Trạch Vinh uống cạn chén rượu. Hắn mặc dù hiểu rõ việc này nhưng tâm trạng vẫn rất khó chịu.



Cố Hồng Quân sở dĩ cố gắng nói ra là mong Vương Trạch Vinh hiểu được, mục đích khác chính là do lão coi trọng Vương Trạch Vinh. Cố Hồng Quân hy vọng Vương Trạch Vinh có thể mau chóng tiến lên. Thấy Vương Trạch Vinh đã hiểu, Cố Hồng Quân mỉm cười mời Vương Trạch Vinh dùng cơm tiếp.