Quan Khí
Chương 1540 : Vương Đại Hải đến Trung Nam Hải
Ngày đăng: 20:37 18/04/20
Chu Thế Khánh nói:
- Lời đồng chí Vương Trạch Vinh nói thì tôi đã suy nghĩ, chuyện còn chưa nguy hiểm đến mức đó.
Vương Trạch Vinh nhìn thẳng vào Chu Thế Khánh:
- Tôi không cho là như vậy, Trung Quốc có hơn năm ngàn năm lịch sử, từ bắt đầu, phát triển, chia rẽ, thống nhất …. Bao nhiêu vấn đề đã diễn ra, ông cha đã tốn bao xương máu để bảo vệ non sông cho chúng ta, cho nên làm thế nào củng cố đất nước, phát triển và đuổi kịp các cường quốc là điều chúng ta cần làm. Vì bảo vệ quốc gia, lúc cần thể hiện lực lượng thì cũng phải thể hiện. Tôi đã xem tài liệu về quân lực và thấy rất vui mừng. Nước Mỹ không phải nói hải quân của bọn họ không đối thủ sao? Chỉ cần chúng dám tới thì cũng chỉ có vài tàu sân bay mà thôi, có vũ khí nhạt nhân thì sao? Trung Quốc không có ư?
Vương Trạch Vinh nhìn quanh một vòng rồi nói tiếp:
- Anh không phạm tôi, tôi không phạm anh, anh nếu ép tôi, tôi sẽ không ngồi yên. Mấy nước mà thôi, đánh thì đánh, ở vấn đề lãnh thổ tuyệt đối không được nhường.
Nghe Vương Trạch Vinh nói thế, Phó chủ tịch Quân ủy Trung ương Bành Bộ Thuân mắt càng sáng thêm
Hội nghị kết thúc chỉ đưa ra vài thông báo mang tính cảnh cáo. Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được phần tử hiếu chiến trong Bộ Chính trị là không nhiều. Sau khi tan họp, Phó chủ tịch Bành Bộ Thuân chủ động đi tới và bắt tay Vương Trạch Vinh, sau đó rời đi.
Thấy Bành Bộ Thuân làm thế, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Điều này nói rõ Bành Bộ Thuân hài lòng với lời nói của mình.
Quân đội là nơi rất có lực lượng, Vương Trạch Vinh có Uông Kiều giúp nên đã bắt đầu tiếp xúc với bọn họ. Bây giờ nếu tạo được quan hệ tốt với Bành Bộ Thuân thì càng có lợi cho hắn.
- Trạch Vinh, đi uống chén chứ?
Lý Kiền Ý nói.
Nghe Lý Kiền Ý nói thế, Vương Trạch Vinh liền nhìn ra quan khí của mấy Ủy viên hơi đổi.
Đến tầm này mọi người không thể từ biểu hiện bề ngoài mà biết được suy nghĩ trong lòng. Vương Trạch Vinh có ưu thế hơn hẳn là nhìn thấy quan khí. Thấy quan khí của mấy Ủy viên thay đổi, Vương Trạch Vinh có chút buồn cười với cách làm của Lý Kiền Ý.
- Hôm nay bố tôi đến Bắc Kinh nên về nhà đón ông.
Bố mẹ hắn hôm nay sẽ tới Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh cũng đang nóng ruột đi đón.
- Ồ, lão gia tử đến Bắc Kinh? đây là việc lớn, tôi nhất định phải tới gặp.
Lý Kiền Ý vội vàng nói.
Lý Kiền Ý nói xong, mấy Ủy viên khác cũng nói muốn tới gặp Vương lão gia tử.
- Chỉ sợ làm phiền Bí thư Vương.
Lữ Khai Trung nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh sao không hiểu ý đồ của Lữ Khai Trung. Chẳng qua biểu hiện của Lữ Khai Trung từ trước đến giờ vẫn tốt, Vương Trạch Vinh khá hài lòng với y.
- Không có gì, tôi cũng muốn tìm hiểu tình hình của tỉnh.
Nhìn động tác chuyên nghiệp của vệ sĩ, Lữ Khai Trung càng thêm kính trọng Vương Trạch Vinh. Y cũng thầm than trước đây Vương Trạch Vinh chỉ ngang mình mà bây giờ đã thành Ủy viên Bộ Chính trị.
Trên đường đi thấy sự đề phòng nghiêm ngặt làm Vương Đại Hải và Tiền Thanh Phân cũng khẩn trương.
Tiền Thanh Phân nhìn Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, mẹ nghe nói ở đây đều là Lãnh đạo quốc gia, vào trong này người nhát gan chắc sợ chết khiếp.
Vương Đại Hải nói:
- Bà biết gì, đây là nơi thủ trưởng Trung ương ở, không bảo vệ tốt thì sao được.
Lữ Khai Trung không ngồi trên xe này mà ngồi ở xe dành cho bảo vệ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hôm nay Hàm Yên định đi đón bố mẹ nhưng con lại rảnh nên đến đón.
Vương Đại Hải:
- Nếu không phải không biết đường thì bố mẹ đã tự tới, cần gì đón. Bố mẹ đi khắp thế giới rồi cơ mà.
Tiền Thanh Phân châm chọc:
- Ông không nhìn xem đây là đâu. Ông mà dám xông loạn người ta giam ông vài năm rồi nói tiếp.
Xe đến nhà Vương Trạch Vinh thì Hạng Nam và Lữ Hàm Yên cũng đã ở đây.