Quan Khí​

Chương 1585 : Động hay không

Ngày đăng: 20:38 18/04/20


Vương Trạch Vinh không quá rõ về người tên Hồng Cương nên nói:



- Anh nói rõ chi tiết về Hồng Cương này.



- Hồng Cương là con của nguyên Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân toàn quốc Hồng Kiều Đàn, sau khi tốt nghiệp đại học Harvard liền về nước nhưng không theo chính trị mà đi kinh doanh. Y đầu tiên là lợi dụng các loại biện pháp khống chế con em nhiều gia tộc lớn, sau đó y không ra mặt mà yêu cầu đám người kia làm. Bảy tám năm qua câu lạc bộ Thiên Thượng Dao Trì đã thẩm thấu đến nhiều ngành sản xuất, bây giờ chỉ cần có ngành nào có lợi ở trong nước là bọn họ tiến vào. Nhất là việc bên đường sắt bọn họ cũng nhúng tay.



Lại là đường sắt.



Vương Trạch Vinh trầm ngâm suy nghĩ, hắn vốn tưởng chuyện ở Bộ Giao thông chỉ là chuyện tại địa phương mà thôi, bây giờ lại thấy nó không đơn giản. Nếu Hồng Cương thực sự lợi hại như vậy thì chuyện ở Bộ Giao thông có phải còn có ẩn tình?



- Không phải do các gia tộc vì lợi ích gây ra?



Vương Trạch Vinh hỏi một câu.



Giang Hùng Cường nói:



- Theo chúng tôi biết thế lực của Hồng Cương rất lớn, điều này chủ yếu do bố y từng làm Bí thư Đảng ủy chính pháp Trung ương. Hồng Cương có rất nhiều người có thể sử dụng trong hệ thống chính pháp.



Vương Trạch Vinh cũng hiểu điều này. Hồng Kiều Đàn là Lãnh đạo trung ương nên có nhiều người đi theo, Hồng Cương nhất định là lợi dụng những người này để bồi dưỡng người của mình.



Sau khi hiểu rõ tình hình, Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Nếu thật sự như vậy thì đó không phải vấn đề nhỏ của Trung Quốc, nó lộ ra sẽ ảnh hưởng lớn đến chính phủ.



- Bí thư Vương, trong tài liệu chúng tôi tìm được cũng thể hiện một phần các gia tộc bị Hồng Cương khống chế, ngài có thể xem.



- Các anh vất vả rồi.




Nếu mình lại rơi vào cuộc đấu với đám người này, như vậy hắn ngoài gặp vấn đề ở Bộ Chính trị thì còn bị thế lực này phản kích rất mạnh.



Vương Trạch Vinh cũng hiểu lực lượng này mà kết hợp với lực lượng ở Bộ Chính trị đấu hắn, vậy hắn không có sức chống trả.



Nhưng không động thì quốc gia sẽ nguy hiểm.



Vương Trạch Vinh hiểu một điều rằng chỉ khi mình có đủ quyền lực mới có năng lực giúp dân chúng.



Không ngừng châm thuốc, Vương Trạch Vinh rất mệt mỏi, lần đầu hắn thấy có việc khó khăn như vậy.



Nếu là trước đây, Vương Trạch Vinh sẽ không hề do dự tiến hành đả kích nhưng bây giờ hắn thường phải dùng lý trí suy xét vấn đề. Vương Trạch Vinh biết mình bây giờ mà ra tay là không dễ dàng gì.



Nhưng không ra tay hắn lại bất an.



Suy nghĩ một chút, mắt Vương Trạch Vinh sáng lên rồi gọi Giang Hùng Cường vào nói:



- Anh theo trình tự báo cáo lên cục trưởng Thập cục.



Giang Hùng Cường cũng vui vẻ. Tài liệu này do Vương Trạch Vinh thầm sai người Thập cục đi làm, vốn chỉ là công việc của Vương Trạch Vinh. Bây giờ Vương Trạch Vinh lại lấy danh nghĩa Thập cục mà báo lên, cuối cùng nhất định sẽ báo lên Bí thư Trịnh. Từ hành vi âm thầm biến thành vì việc công, còn làm như thế nào là do Bí thư Trịnh quyết định.



Đây cũng là hành động bất đắc dĩ của Vương Trạch Vinh. Hắn chỉ có thể dùng cách này giao lên cho Bí thư Trịnh. Nếu Bí thư Trịnh muốn động đám người kia thì chuyện dễ hơn nhiều.



Nhìn Giang Hùng Cường ra ngoài, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Lực lượng của hắn theo người ngoài thấy là rất lớn, nhưng đối mặt với chuyện này nó lại quá yếu. Hắn còn cần tăng thêm.