Quan Khí
Chương 1603 : Trung tâm lý luận của Vương Trạch Vinh
Ngày đăng: 20:38 18/04/20
Bắc Kinh bắt đầu có hành động đả kích thị trường bất động sản đã tạo ra không ít phản ứng phụ. Vì việc này Trung ương quyết định tổ chức hội nghị Bộ Chính trị để nghiên cứu. Vương Trạch Vinh cũng phải bay lên Bắc Kinh.
- Phó Thủ tướng LÝ.
Trong phòng họp, Vương Trạch Vinh thấy Lý Kiền Ý liền vội vàng chào.
Một thời gian không gặp, Vương Trạch Vinh thấy vẻ mặt Lý Kiền Ý không được tốt cho lắm.
Lý Kiền Ý cười cười bắt tay Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, vừa đến Bắc Kinh à?
- Lần này Bắc Kinh đi trước cả nước, xem ra Hải Đông phải nhanh chóng làm theo mới được.
Vương Trạch Vinh nói.
Biết Vương Trạch Vinh khen cách làm của Bắc Kinh cũng là khen mình, Lý Kiền Ý mỉm cười nói:
- Đây là công việc mà các đồng chí Bắc Kinh đã làm, đúng là rất có thanh thế.
Vương Trạch Vinh nhìn Thi Xương Vũ đi bên cạnh Lý Kiền Ý, hắn dùng hai tay bắt tay Thi Xương Vũ:
Cũng có không ít người làm giống Bí thư Trịnh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Phó Thủ tướng Chu, anh nói rất chính xác. Chúng ta làm bất cứ việc gì cũng phải có lý lẽ, tôi bây giờ muốn nói về suy nghĩ của tôi. Nước ta do chính sách đất đai nên Trung ương và chính quyền địa phương cấp tỉnh không trực tiếp nắm giữa bất cứ đất đai nào, chủ yếu là có chức năng quản lý. Mà chính quyền các thành phố, thị xã, quận, huyện thuộc tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương lại có quyền nắm giữ đất đại. Bọn họ vừa có chức năng quản lý, vừa có chức năng kinh doanh.
- Chính quyền địa phương lấy đất đai thành thương phẩm. Bọn họ giải tỏa đất với giá thấp, bán ra với giá cao. Bởi vì lợi nhuận từ việc này do chính quyền địa phương chi phối, thu nhập từ kinh doanh bất động sản sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của địa phương, tất nhiên sẽ khiến quản lý phục tùng kinh doanh. Kinh doanh đất công là chức trách của chính quyền địa phương, khách quan mà nói chính quyền địa phương là chủ thể của thị trường. Chính quyền địa phương có thể nói một câu là khiến giá bất động sản tăng cao. Đây là nguyên nhân chính khiến giá bất động sản của Trung Quốc không ngừng tăng lên.
- Chính quyền là làm gì, chẳng qua chỉ là cơ cấu phục vụ nhân dân, bây giờ lại thành nhà kinh doanh, đây là hành vi tranh lợi với nhân dân. Chính quyền nắm giữ quyền lực trong tay, có quyền lực thì sẽ phát sinh nhiều chuyện tổn hại đến nhân dân.
- Thưa các đồng chí, quốc gia chúng ta nhiều năm nói thay đổi chức năng của chính quyền, ở vài nơi mãi không có chuyển biến gì. Tồn tại một số ít người nắm giữ quá nhiều tài nguyên nên dẫn đến việc hủ bại. Chúng ta đây là đi sai đường.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Phó Thốn Sơn cũng không thể để mặc hắn lên tiếng:
- Vậy tài chính của chính quyền địa phương giải quyết như thế nào? Không có tài chính thì chính quyền địa phương sẽ hành động ra sao?
Nhìn Phó Thốn Sơn, Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi muốn nói một điểm có thể làm mất lòng một số đồng chí. Tôi muốn hỏi một câu, chúng ta hàng năm thu được nhiều thuế như vậy là dùng để làm gì? Thực ra việc vận chuyển của chính quyền hoàn toàn có thể dùng thu nhập từ thuế để duy trì, tại sao lại không ngừng tăng gánh nặng cho nhân dân. Ở chuyện này tôi thấy chính quyền chúng ta tồn tại một vấn đề rất lớn, đó chính là không có cái tâm phục vụ, chỉ có suy nghĩ tranh lợi. Thưa các đồng chí, có nguồn thu thuế lớn như vậy thì sợ gì không thể làm việc, nó đủ để duy trì sự hành động của chính quyền, chuyển biến chức năng của chính quyền không phải câu nói đầu môi. Nếu như chức năng của chính quyền hoàn toàn được thay đổi, chính thức thành chính quyền toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, tôi nghĩ quốc gia chúng ta sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề. Tôi muốn nói chính là chúng ta phải thành lập xã hội phục vụ nhân dân.
Vương Trạch Vinh nói nhiều như vậy mặc dù cảm thấy mình làm mất lòng một số người nhưng nói xong hắn lại thấy rất thoải mái.