Quan Khí​

Chương 1627 :

Ngày đăng: 20:39 18/04/20


Hải Đông bắt con gái Lô Ninh Quốc.



Vương Trạch Vinh cuối cùng đã nhằm thẳng vào Lô Ninh Quốc.



Việc này truyền đi với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong nháy mắt sau khi Lô Đình Đình bị bắt mọi người đã biết tin này.



Lần này Hải Đông hành động rất nhanh, bọn người Cam Quốc Huy trực tiếp bắt Lô Đình Đình ở trong biệt thự và niêm phong lục soát nơi này.



Sau khi bắt được Lô Đình Đình, Cam Quốc Huy đã gọi điện báo cáo tình hình với Vương Trạch Vinh. Trong biệt thự của Lô Đình Đình phát hiện được không ít sổ sách có giá trị.



Lô Đình Đình vốn cho rằng không ai dám động vào mình nên thường để sổ sách trong biệt thự.



Vương Trạch Vinh cũng yêu cầu Cam Quốc Huy cần phải chứng thực thêm. Bất cứ ai liên quan đến vụ án đều phải bị bắt.



Bây giờ Lô Đình Đình đã bắt, những người liên quan không ít khiến mấy người Cam Quốc Huy rất bận rộn.



Đây là lúc Vương Trạch Vinh chính thức ra tay.



Đừng nhìn chỉ bắt một người phụ nữ, Lô Đình Đình là nhân vật khá quan trọng, Vương Trạch Vinh đang muốn xem đối phương sẽ ra chiêu gì với mình.



Lô Đình Đình bị bắt sẽ khiến những người cần nhảy ra phải nhảy ra.



Ngồi trong nhà ở Hải Đông, Vương Trạch Vinh có chút khẩn trương khi bắt đầu vào cuộc chiến.



Trưa nay bắt người nhưng đến giờ chưa thấy đối phương có động tĩnh gì, đúng là hơi lạ.



Thấy Vương Trạch Vinh ngồi trên ghế, Long Hương Băng bưng một bát súp lên rồi nhỏ giọng nói với hắn:



- Bí thư Vương, uống luôn cho nó nóng.



Vương Trạch Vinh mở mắt cười cười với cô, bưng bát súp uống vào.



- Bí thư Vương, để em xoa bóp đầu cho ngài.



Vương Trạch Vinh dựa sát vào bộ ngực đầy đặn của Long Hương Băng, để cô xoa bóp giúp mình.



Vương Trạch Vinh khá thoải mái nói:




Lô Ninh Quốc để mấy ông lão này ra mặt chính là chỉ cần mình ngừng ngọn lửa chiến tranh, y có thể đưa người của Lão bí thư cho mình, hơn nữa khiến người của y có các hành động giúp mình phát triển.



Nghĩ đến việc này, Vương Trạch Vinh tin đây không chỉ là suy nghĩ của cá nhân Lô Ninh Quốc, còn là của đám người Hoa Thái Tường.



Vương Trạch Vinh không khỏi cười lạnh một tiếng, đúng là nhằm cứu bản thân thì đối phương không có cheiue gì không thể làm. Bọn họ muốn chính là đưa Lô Đình Đình ra và sau đó tiêu hủy tài liệu.



Chẳng qua Vương Trạch Vinh sao chấp nhận bỏ qua việc này.



Tám ông lão đều đang nhìn Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh lấy thuốc ra mời từng người sau đó nói:



- Các vị đều là lão đồng chí, cũng từng làm lãnh đạo cao cấp. Các vị chẳng lẽ không nghe thấy tiếng nói của dân chúng sao? Có một số người vì nắm giữ chút quyền lực trong tay nên muốn làm gì thì làm, không quan tâm đến lợi ích của dân chúng, xâm chiếm lợi ích nhân dân. Tôi muốn hỏi một câu là chuyện như vậy có quan trọng hay không? Tôi còn muốn hỏi các vị, các vị hàng tháng cầm tiền lương là vì gì mới có được? Là vì có sự lãnh đạo của Đảng nên mới thế. Nếu Đảng, chính phủ mất thì tôi thử hỏi các vị còn có thể mỗi tháng nhận được nhiều tiền lương đến như vậy không?



Vương Trạch Vinh đến bây giờ không cần quá khách khí với mấy người này nữa.



- Đồng chí Vương Trạch Vinh, chúng tôi làm Đảng viên nhiều năm, công tác là người phục vụ nhân dân nhiều năm.



Một ông lão đỏ mặt lớn tiếng nói.



- Đúng thế, chúng ta cũng đều đã từng công tác, từng phục vụ, chỉ là phân công công việc khác nhau mà thôi. Chẳng lẽ làm lãnh đạo là đương nhiên hưởng thụ nhiều hơn dân chúng sao? Lý nào lại như vậy?



- Cậu mới làm Bí thư có vài ngày mà đã ra vẻ, liều lĩnh như vậy rồi sao?



Một ông lão không nhịn được vỗ bàn lớn tiếng nói.



Vương Trạch Vinh cũng đập bàn nói:



- Vương Trạch Vinh tôi làm bất cứ chuyện gì cũng không thất vọng với lương tâm của mình, chuyện gì liều hay không tôi không rõ, nhưng có một điểm đó là người làm, trời sẽ nhìn.



- Cậu…



Một ông lão đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt Vương Trạch Vinh.



Vương Trạch Vinh nhìn Trử Bính đứng bên và nói:



- Đưa các lão đồng chí về.