Quan Khí
Chương 1677 :
Ngày đăng: 20:40 18/04/20
Hiện trường chỉ có thể dùng từ bi thảm mà hình dung. Lãnh đạo mấy nước ở giữa không chết cũng bị thương nặng.
Kiều Duy Đôn được một nhân viên dìu đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh. Y thật lòng nói:
- Bí thư Vương, nếu không có cú đá vừa rồi của anh thì tôi không biết mình sẽ ra sao nữa. Cảm ơn anh.
Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Tôi thấy hai người kia cầm điều khiển trong tay liền không kịp nói gì, chỉ kịp đá anh ra. Anh không bị thương chứ?
Kiều Duy Đôn cố nhịn cơn đau nói:
- Có thể giữ được mạng sống thì chút vết thương nhỏ có đáng gì chứ?
Kim Nhân Đông cũng đã lấy lại bình tĩnh. Y bắt chặt tay Vương Trạch Vinh:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, nếu không phải anh kéo tôi ra thì tôi không chết cũng bị thương. Cảm ơn anh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây là việc tôi nên làm, ai bảo chúng ta là đồng chí anh em.
- Đúng thế.
Sáng hôm sau nhóm Taliban lên tiếng nhận trách nhiệm về việc này. đây là hành vi phản đối việc xâm lược Afghanistan của Taliban đối với các nước phương Tây, yêu cầu các nước phương Tây rút ngay khỏi nước bọn họ.
Hoàng Phủ Tùng tìm hiểu qua tình hình rồi vào báo cáo với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, lần này thiệt mạng có Bộ trưởng ngoại giao Nhật Bản, Di Kenxi – Mỹ… Bị thương nặng cũng có mấy người các nước Mỹ, Nga, Ấn Độ.
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Afghanistan lại khó khăn hơn rồi.
Đáng lẽ sau đại hội sẽ là đợt các trưởng đoàn khiêu chiến nhưng sau việc này ai còn tâm trạng nào mà tiến hành.
Vương Trạch Vinh cũng bắt đầu lên đường về nước.
Máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh đã thấy một nhóm người của Quân ủy trung ương đến đón.
Thấy Vương Trạch Vinh từ trên máy bay đi xuống, Bành Bộ Thuân đi lên bắt tay Vương Trạch Vinh:
- Làm cậu phải giật mình rồi.
Có không ít người chăm chú nhìn Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, biểu hiện lần này của con có hơi quá một chút.
Hạng Nam nghiêm túc nói.
Sau khi Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Vệ Hồng Lâm nói:
- Mấy người bọn ông ngồi đây là muốn trao đổi với cháu một chút.
Uông Nhật Thần nói:
- Trạch Vinh, chỉ còn có một năm là Đại hội Đảng, trong một năm này có nhiều ẩn số. Cách làm tốt nhất của cháu là ổn định. Chỉ có ổn định người khác mới không có cớ mà công kích cháu. Cháu biểu hiện càng đột xuất thì người khác càng dễ tìm sơ hở.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền biết nhất định ở Bắc Kinh có chuyện gì đó.
- Bắc Kinh xảy ra chuyện gì vậy ạ?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Thấy Vương Trạch Vinh nhạy cảm như vậy, ba ông lão đều gật đầu.
Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh, vị trí của Hoa Thái Tường thì ai cũng muốn ngồi vào. Đừng nhìn con bây giờ đã tiếp nhận công việc của Hoa Thái Tường nhưng con chỉ cần không chính thức lên chức tức là chưa chính thức thành người kế nghiệp.
Việc này Vương Trạch Vinh biết rõ. Hắn làm những việc gần đây là muốn có quân đội ủng hộ nhằm lên chức.
Vệ Hồng Lâm nói:
- Trạch Vinh, mấy người các ông giúp cháu càng lúc càng ít, chỉ có thể tham mưu cho cháu một chút. Biểu hiện của cháu ở trong quân đội càng lúc càng tốt, sẽ được không ít người thích, đó là việc tốt. Nhưng cháu phải biết cháu là người ngoài vào, muốn tiến vào trong quân mà không có ai ở trong ủng hộ thì sẽ rất khó khăn. Bọn ông đã nghiên cứu qua và thấy Ngô lão là ẩn số lớn nhất. Nếu lúc quan trọng mà Ngô lão không ủng hộ cháu, cháu muốn lên làm Phó chủ tịch Quân ủy trung ương là rất khó khăn. Bọn ông lo là cháu bỏ qua công tác ở chỗ Ngô lão.
Uông Nhật Thần nói:
- Gần đây Lý Kiền Ý hay tới chỗ Ngô lão.
Hạng Nam nói:
- Đến bây giờ Ngô lão vẫn chưa tỏ rõ thái độ, ai biết ông ta nghĩ như thế nào. Con phải biết Hoa Thái Tường là do một tay ông ta đỡ. Hoa Thái Tường ngã cũng là do con, chuyện quan trường không đến bước cuối cùng không ai có thể nói rõ. Lần này con lập quân công mà Ngô lão không tỏ thái độ gì, đây là điều mọi người lo lắng.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Sáng mai con sẽ đến gặp Ngô lão.
Nhìn ba người rời đi, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu và cảm kích vì bọn họ luôn nghĩ cho mình