Quan Khí
Chương 159 : Trong huyện có biến hóa
Ngày đăng: 20:09 18/04/20
Công tác nghênh đón lãnh đạo tỉnh ủy làm mọi người ở huyện Khai Hà đều bận rộn. Vương Trạch Vinh là phó chủ tịch thường trực nên mỗi ngày có rất nhiều chuyện phải xử lý. Vừa phải giải quyết công việc cơ quan, hắn còn phải đi hóa giải vấn đề trong nhà.
Công tác đi kiểm tra thực tế của Bí thư Hạng ở thành phố Hoa Khê đã kết thúc, lãnh đạo tỉnh ủy rời đi. Hạng Nam là người đứng đầu toàn tỉnh nên không có cơ hội một mình gặp mặt Lữ Hàm Yên. Hứa Tố Mai ở chơi với Lữ Hàm Yên hai ngày rồi hẹn thời gian. Đợi Lữ Hàm Yên lên tỉnh giám định ADN. Theo ý của Hứa Tố Mai thì có mấy thứ vật chứng là đủ rồi. Nhưng Lữ Hàm Yên kiên quyết với việc này, nàng cũng hy vọng có thể xác định một chút.
Lãnh đạo tỉnh ủy rời đi, huyện Khai Hà lại khôi phục bình thường. Quần chúng nhân dân đâu biết chuyện gì xảy ra, bọn họ chỉ có thể từ trên thời sự mà biết lãnh đạo tỉnh ủy đến huyện Khai Hà.
Hạng Nam đến làm cho Vương Trạch Vinh thành điểm sáng, ngay cả Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy việc này rất có lợi cho sự phát triển của mình. Mọi người cũng cảm thấy Vương Trạch Vinh rất nhanh sẽ lên chức.
Trong nhà Bí thư huyện ủy, Trịnh Chí Minh, Tả Chính, Cổ Kiến Quân, Viên Chí Minh ngồi quây trong phòng đánh mạt chược, khói thuốc tràn ngập trong phòng. Mấy người này thường xuyên bàn chuyện công việc trong ván bài.
Trịnh Chí Minh rất thích không khí này. Đây là trung tâm quyền lực của huyện Khai Hà.
- Bí thư Trịnh, bây giờ xu thế của Vương Trạch Vinh rất mạnh.
Cổ Kiến Quân tay trái cầm điếu thuốc đánh ra quân bài rồi nói.
Tình huống của Vương Trạch Vinh, hắn hiểu rõ nhất, mấy lần Vương Trạch Vinh ra vào phòng lãnh đạo, hắn cũng biết. Thấy Vương Trạch Vinh được Bí thư Hạng coi trọng như vậy, trong lòng Cổ Kiến Quân rất ghen ghét. Nhớ lúc trước tên Vương Trạch Vinh chỉ là nhân vật nhỏ bé trong mắt hắn, bây giờ đã là phó chủ tịch thường trực. Hắn cứ thấy Vương Trạch Vinh là khó chịu.
- Ừ.
Trịnh Chí Minh ừ một tiếng không nói nhiều. Nói hắn không có cái nhìn với Vương Trạch Vinh là không thể. Hắn vốn độc chiếm huyện Khai Hà bây giờ bị Vương Trạch Vinh chiếm đi nhiều. Thời gian gần đây hắn đã dùng đủ biện pháp để kéo Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh được lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng như vậy, hắn cũng không muốn quá đắc tội tới Vương Trạch Vinh.
Tả Chính là người làm ở ban Tổ chức cán bộ nhiều năm nên cách suy nghĩ của hắn cũng sâu hơn Cổ Kiến Quân.
- Lão Trịnh, bây giờ Vương Trạch Vinh mà lên chức thì chỉ có thể là bí thư hoặc chủ tịch.
Lời này làm mọi người giật mình. Đúng thế, Vương Trạch Vinh bây giờ đã là phó chủ tịch thường trực, theo xu thế này thì bước tiếp theo hắn sẽ là Bí thư huyện ủy hoặc chủ tịch huyện.
Nghe thấy vậy, Trương Thuận Tường liền hiểu suy nghĩ của Trịnh Chí Minh. Hắn muốn nhờ mình nữa. Cục vệ sinh môi trường sao có thể so sánh với văn phòng Ủy ban thành phố. Sau khi tới đây không gian phát triển cũng lớn hơn.
Thấy Trương Thuận Tường không nói gì, Trịnh Chí Minh cười nói:
- Lão Trương à, chúng ta già rồi nên phải suy nghĩ cho lớp trẻ. Con anh đầu tiên làm ở Ủy ban thành phố một thời gian coi như quá độ, sang năm thì đề bạt một chút.
Trương Thuận Tường đang suy nghĩ về nguyên nhân mâu thuẫn giữa hắn và Trịnh Chí Minh, không phải là vì tranh chức Bí thư huyện ủy sao? Dù sao ván đã đóng thuyền, bây giờ Trịnh Chí Minh có thể thông qua quan hệ giúp đưa con hắn vào vị trí tốt hơn nên trong lòng bắt đầu dao động.
- Cảm ơn Bí thư Trịnh.
Giọng điệu của Trương Thuận Tường liền thay đổi.
- Ha ha, mọi người giúp đỡ lẫn nhau mà. Lão Trương, chúng ta đã lâu rồi không ngồi với nhau, ngày mai tôi hẹn mấy người nữa rồi chúng ta uống vài chén?
Trịnh Chí Minh cảm thấy đã thảo hiệp được với Trương Thuận Tường nên vui vẻ. Giúp con của Trương Thuận Tường điều chuyển công tác đối với anh rể hắn không phải việc khó, nói một câu là xong. Nhưng việc này để kéo Trương Thuận Tường về phía hắn lại là chuyện lớn. Có lá phiếu của Trương Thuận Tường thì tác dụng sẽ lớn hơn.
Vương Trạch Vinh thấy không khí hội nghị thường ủy hôm nay có chút kỳ quái. Trương Thuận Tường trước kia vẫn đứng về phía hắn, hôm nay lại im lặng.
Mấy nội dung bàn bạc mặc dù không quan trọng nhưng lại biết thành chuyện Trịnh Chí Minh không ngừng tấn tới.
Vương Trạch Vinh thầm quan sát quan khí của Trương Thuận Tường, hắn có chút kinh ngạc. Quan khí của Trương Thuận Tường sao lại ngã về phía Trịnh Chí Minh?
Phức tạp rồi, Vương Trạch Vinh cảm thấy nhất định có chuyện gì rồi.
Nếu Trương Thuận Tường thật sự ngã về phía Trịnh Chí Minh, vậy hội nghị thường ủy không phải là thiên hạ của Trịnh Chí Minh sao?