Quan Khí​

Chương 1691 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


- Ha ha, Bí thư Lâm, tôi tới thăm ngài.



Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.



Hắn thấy Uông Nhật Thần ở đây nên cũng nói:



- Bí thư Uông cũng ở đây?



Uông Nhật Thần nói:



- Sáng nay đi tập vừa lúc gặp Bí thư Lâm nên ông tới đây thăm cháu bé.



- Bố nuôi.



Thằng bé thấy Vương Trạch Vinh tới liền nhào ra ôm chầm lấy hắn.



- Xem bố mang gì tới cho con này.



Vương Trạch Vinh hôn thằng bé vài cái rồi lấy ra một ô tô đồ chơi đưa nó.



Thằng bé vui vẻ cầm ô tô ra ngoài chơi.



Lâm phu nhân nói:



- Trạch Vinh mỗi lần tới đều có đồ chơi làm thằng bé suốt ngày nhắc.



Uông Nhật Thần có chút ngạc nhiên nhìn Vương Trạch Vinh và thằng bé. Ông không khỏi thầm than Vương Trạch Vinh này quá được, chạy đến nhà Bí thư Lâm nhận con không nói, lại còn có quan hệ tốt đến như vậy.



- Trạch Vinh, mau vào trong ngồi nói chuyện.



Bí thư Lâm rất vui vẻ khi Vương Trạch Vinh tới. Ngô lão mời Vương Trạch Vinh tới nhà nếu Vương Trạch Vinh không đến thì Bí thư Lâm mặc dù không nói nhưng trong lòng nhất định có suy nghĩ. Bây giờ thì tốt rồi, Vương Trạch Vinh đến nói rõ trong lòng Vương Trạch Vinh luôn nghĩ tới ngài.



Vương Trạch Vinh ngồi xuống và lấy thuốc mời hai người sau đó nói:



- Lúc ở Hải Đông tôi nhận được điện của Ngô lão nói chắt của ông đầy tháng mời tôi tới nhà dùng cơm. Vì thế tôi vội vàng bay lên Bắc Kinh. Tối qua bố tôi cùng Bí thư Uông cũng tới nên ăn cơm xong muộn quá không tới được chỗ ngài, nên sáng nay tôi tới.



Bí thư Lâm cười nói:



- Lão Uông vừa nãy nói sáng nay cậu nhất định sẽ tới đây, quả nhiên là như vậy.



Uông Nhật Thần nói;



- Tôi còn vốn nghĩ Trạch Vinh muộn một chút mới tới. Người trẻ ngủ được lâu hơn chúng ta.



Vương Trạch Vinh nói:



- Không phải, tôi cũng đã hơn 40 nên ngủ cũng không được bao nhiêu.



Bí thư Lâm cười ha hả chỉ vào Vương Trạch Vinh:



- Lão Uông, thấy không, Trạch Vinh dám nói đến tuổi trước mặt hai chúng ta.



Uông Nhật Thần cũng cười nói:



- Trạch Vinh, tương lai Trung Quốc còn dựa vào cháu, nhất định phải có chí tiến thủ, tuyệt đối không được tự thỏa mãn. Trung Quốc cần chính là dũng khí dám nói dám làm.
- Cậu có suy nghĩ như vậy là đủ rồi.



Nhắm mắt một lúc, Bí thư Lâm nói:



- Cậu cảm thấy Tiểu Kiều có thể đảm nhận trọng trách lớn hơn nữa không?



Câu hỏi của Bí thư Lâm quá đột nhiên, Vương Trạch Vinh suy nghĩ khá lâu mới nói:



- Theo tôi biết Bí thư Cơ rất chiếu cố Tiểu Kiều, Bí thư Cơ là lão đồng chí, có ông ta giúp thì Tiểu Kiều triển khai công việc cũng không quá khó khăn.



- Ừ, sau Đại hội Đảng Cơ Dân Quyền sẽ lui, cậu cho rằng Tiểu Kiều có bao cơ hội?



Vương Trạch Vinh một lần nữa suy nghĩ khá lâu mới đáp:



- Tôi cho rằng với thành tích của Tiểu Kiều thì còn thiếu một chút.



- Cậu có kinh nghiệm, cậu cho rằng làm như thế nào để nhanh chóng tăng thành tích lên?



Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:



- Còn không đầy năm nữa là Đại hội Đảng, nếu muốn trong thời gian này đạt thành tích lớn thì tôi cho rằng không thực tế.



Vương Trạch Vinh có thể nhận ra Bí thư Lâm hy vọng sau Đại hội Đảng lần này Uông Kiều sẽ lên chức.



Bí thư Lâm khẽ gõ gõ vào thành ghế:



- Xem ra tôi có chút nôn nóng.



Vương Trạch Vinh nói:



- Bí thư Lâm, thực ra tôi có một suy nghĩ không biết có nên nói ra hay không?



Bí thư Lâm cười nói:



- Có gì cậu cứ nói, tôi nói rồi, đến đây cậu không cần khách khí.



Vương Trạch Vinh nhìn Bí thư Lâm và nói:



- Bí thư Lâm, tôi từ trước đến giờ vẫn có một suy nghĩ theo tình hình phát triển của Trung Quốc thì các nơi có chênh lệch, có nơi có thực lực kinh tế mạnh nên sức nặng ở trong nước tăng lên, có nơi trì trệ, cứ tiếp tục như vậy sẽ chậm cho sự phát triển.



Bí thư Lâm nghe xong liền hiểu ý của Vương Trạch Vinh. Trung Quốc có vài tỉnh có kinh tế mạnh, đôi khi còn có thể chống đối lại với Trung ương. Việc này lúc Bí thư Lâm còn đương chức đã có, bây giờ biểu hiện đó càng thêm đột xuất. Cứ tiếp tục như vậy sẽ bất lợi cho sự phát triển của Trung Quốc, sẽ không có việc cùng giàu có.



Đã đến lúc giải quyết việc này.



Bí thư Lâm thật không ngờ Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến việc này, đây là có cái nhìn đại cuộc.



Bí thư Lâm không biết sao càng đánh giá cao Vương Trạch Vinh hơn.



Đưa cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc, Bí thư Lâm nói:



- Ở đây không có người ngoài, cậu có suy nghĩ gì cứ nói ra rồi cùng bàn. Tình hình phát triển của Trung Quốc là rất rõ ràng. Lúc trước Liên Xô do các nơi phát triển không cân bằng nên mới supj đổ. Trung Quốc nếu muốn phát triển phải gạt bỏ mọi trở ngại.



Vương Trạch Vinh châm thuốc, hắn biết Bí thư Lâm mặc dù đã lui nhưng sức ảnh hưởng ở Trung ương còn rất lớn. Mấy điều hắn nói nhất định sẽ khiến cho Trung ương có suy nghĩ.