Quan Khí​

Chương 1695 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Lý Kiền Ý và Vương Trạch Vinh cùng lúc đi ra ngoài.



Lý Kiền Ý cười nói với Vương Trạch Vinh:



- Trạch Vinh, chúng ta đã lâu không ngồi với nhau, bây giờ cậu có rảnh không?



Nghĩ tới bây giờ vẫn còn sớm, Vương Trạch Vinh cũng không muốn làm Lý Kiền Ý mất mặt nên gật đầu nói:



- Để tôi bố trí.



- Ha ha, cậu lên Bắc Kinh sao để cậu bố trí được.



Nói xong Lý Kiền Ý liền cầm máy gọi cho Hà Hảo.



Dặn xong, Lý Kiền Ýnói:



- Được rồi, chúng ta đến chỗ Hà Hảo là được.



Hít sâu một hơi, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ.



Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Lý Kiền Ý cũng khá vui và nói:



- Trạch Vinh, có phải hơi mệt không?



Vương Trạch Vinh nói:



- Tôi không sao.



- Trạch Vinh, đừng có vắt kiệt sức của mình, phải kết hợp cả nghỉ ngơi. Cậu ít tuổi hơn tôi nhiều, về sau sẽ có nhiều cơ hội hơn. Công tác cách mạng không bao giờ làm hết, sức khỏe là cơ sở của cách mạng, không có sức khỏe thì sao có thể làm được gì chứ?



Lý Kiền Ý vừa ra vẻ chỉ bảo vừa ra vẻ trêu chọc Vương Trạch Vinh.



Vương Trạch Vinh cười nói:



- Có lẽ là tôi hơi mệt nhưng bây giờ không sao rồi.



Lý Kiền Ý nhìn Vương Trạch Vinh mà không khỏi vui mừng. Vương Trạch Vinh xem ra nhất định gặp chuyện gì đó ở thư phòng Lý Kiền Ý.



Mặc dù có suy nghĩ như vậy nhưng y không tiện hỏi làm cho trong lòng cũng trở nên ngứa ngáy khó chịu.



Xe rất nhanh đến câu lạc bộ của Hà Hảo. Lúc này Hà Hảo đã sớm ra cửa đón.



Hôm nay Hà Hảo ăn mặc rất đẹp, bộ váy càng làm tôn lên các đường cong quyến rũ của cô.



Nhìn thấy Hà Hảo, mắt Vương Trạch Vinh không khỏi sáng lên.



Chẳng qua Vương Trạch Vinh nghĩ đến chuyện của Uông Kiều nên nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình. Hắn cảm thấy mình không thể khống chế bản thân khi đối mặt với phụ nữ.



- Sao Tiểu Thư chưa đến ư?



Lý Kiền Ý thấy Thư Ý không đến nên có chút khó chịu nói với Hà Hảo.



Hà Hảo yêu kiều cười nói:



- Em đã báo Tiểu Thư, cô ấy bây giờ đang chạy tới.
Vương Trạch Vinh nói.



Thư Ý sợ quá khóc lên:



- Vương ca, em thật sự không có ý gì khác, em chỉ muốn làm một chút việc mà thôi.



- Tôi chẳng lẽ không đồng ý để em làm việc sao? Muốn làm gì em không nói với tôi mà để ý đến lời người khác, tôi thấy em không cần đi theo tôi nữa.



Vương Trạch Vinh nghĩ tới việc Lý Kiền Ý mượn Thư Ý để tạo gần quan hệ với mình, bây giờ vừa lại mở câu lạc bộ kia cho Thư Ý càng làm hắn không thoải mái.



Thư Ý nghe thấy giọng Vương Trạch Vinh càng lúc càng lạnh nên vội vàng nói:



- Vương ca, sau này em nhất định không vậy nữa, em nhất định nghe lời anh, có việc gì cũng sẽ nói với anh trước. Anh bỏ qua cho em đi.



Vương Trạch Vinh vốn chỉ là định nhắc Thư Ý một chút mà thôi, mặc dù hắn biết Thư Ý một lòng vì mình nhưng nếu không nhắc nhở cô thì cô sẽ dễ dàng bị Lý Kiền Ý lợi dụng.



Thấy đã có hiệu quả, Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:



- Em có thể hiểu được như vậy là tốt rồi, sau này nếu em tự nhận có thể độc lập thì tôi cũng không cản em.



- Vương ca yên tâm, sau này em sẽ không giấu gì anh cả.



- Dậy đi.



Vương Trạch Vinh kéo Thư Ý lên.



Tắm xong Vương Trạch Vinh đi ra sảnh.



Lý Kiền Ý và Hà Hảo đang ngồi đó, trên bàn đã bày đủ đồ ăn.



- Ha ha, Trạch Vinh, xem ra vẻ mặt của cậu đã tốt hơn nhiều.



Lý Kiền Ý cho rằng Vương Trạch Vinh có thể đã mất đi sự ủng hộ của Bí thư Lâm nên rất vui. Bây giờ y lại nghĩ đến việc làm sao để Vương Trạch Vinh ủng hộ mình.



Vừa ngồi xuống, thư ký của Lý Kiền Ý đã vội vàng cầm điện thoại di động đi vào nhỏ giọng nói:



- Là văn phòng Thủ tướng Chu gọi tới.



Cầm máy, Lý Kiền Ý ra hiệu Vương Trạch Vinh một chút rồi đi sang bên nghe điện.



Một lát sau Lý Kiền Ý đi vào nói:



- Trạch Vinh, tôi vốn muốn ngồi uống vài chén với cậu nhưng Thủ tướng Chu tới nói đoàn đại biểu của Triều Tiên sang nên Quốc vụ viện tổ chức họp, tôi xin lỗi không ở lại được.



Y quay sang nói với Hà Hảo:



- Em bố trí một chút, nhất định phải phục vụ Trạch Vinh thật tốt.



Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:



- Lý ca đi đi, chúng tôi ăn xong sẽ về.



Lý Kiền Ý gật đầu rời đi.