Quan Khí​

Chương 1710 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Hội nghị quân ủy mở rộng lần này không chỉ có Vương Trạch Vinh không phải ủy viên tham gia, Quân ủy trung ương cũng triệu tập tư lệnh bảy Quân khu lớn đến tham gia.



Vương Trạch Vinh rất tự nhiên ngồi ở vị trí trước đây của Hoa Thái Tường.



Hoa Thái Tường bây giờ về cơ bản không có cơ hội lộ mặt, hội nghị quan trọng như thế này thì y càng không thấy bóng dáng đâu cả.



Vương Trạch Vinh ngồi xuống quanh mấy ủy viên trước ủng hộ mình, hắn vẫn thấy quan khí của bọn họ nhất trí với mình. Điều này làm hắn khá yên tâm.



Bí thư Trịnh cười cười cầm điếu thuốc Vương Trạch Vinh mời:



- Trạch Vinh xem ra càng lúc càng nghiện nặng rồi.



Vương Trạch Vinh nói:



- Đây là tật xấu từ khi tôi làm cán bộ ở xã, muốn cai cũng không nổi.



Bành Bộ Thuân cười nói:



- Không nên xem thường cán bộ cấp xã, rất nhiều công việc ở cơ sở đều cần dựa vào cán bộ xã để hoàn thành.



Thường Chính Lý nói:



- Không nói tới cán bộ xã, trưởng thôn bây giờ càng lúc càng lợi hại. Nghe nói gần đây tổ chức hội nghị trưởng thôn toàn quốc, quan chức cấp thôn cũng càng lúc càng được chú ý. Mỗi người đều đi xe sang để dự họp.



Nghe Thường Chính Lý nói như vậy, Bí thư Trịnh hơi đổi sắc:



- Dân chúng nước ta đang giàu lên, đây là việc tốt nhưng từ việc này chúng ta cũng có thể thấy được tâm lý thích khoe của, nó cho thấy công tác xây dựng tinh thần văn minh của chúng ta chưa làm tốt.



Trong hội nghị này nói đến việc xây dựng tinh thần văn minh có phải tín hiệu gì không?



Vương Trạch Vinh có chút sửng sốt, Nhâm Hạo Khải là thường vụ Bộ Chính trị phụ trách công tác ý thức, hình thái. Chẳng lẽ nói Bí thư Trịnh có gì mâu thuẫn với đối phương?



Đang khi mọi người suy đoán, Bí thư Trịnh nói tiếp;



- Đương nhiên việc này chủ yếu là do cán bộ bên dưới làm trái chỉ thị của Trung ương.



Vương Trạch Vinh thầm nghĩ Bí thư Trịnh nói như vậy có phải là muốn truyền đạt một tín hiệu gì không?
Vương Trạch Vinh nhìn Bí thư Trịnh và nói:



- Bí thư Trịnh, tôi xin nói suy nghĩ của mình.



- Cậu nói đi.



Dụi điếu thuốc vào gạt tàn, Vương Trạch Vinh nói:



- Thưa các điều chỉnh, làm một người Trung Quốc, tôi tin ai cũng hy vọng Trung Quốc mạnh lên. giấc mơ cường quốc làm như thế nào thực hiện được? Tôi cho rằng không thể chỉ dựa vào lời nói ngoài miệng là được, mà cần dựa vào hành động thực tế của chúng ta. Từ cải cách đến nay nước ta vì phát triển kinh tế khiến chính sách ngoại giao trở nên mềm mỏng hơn. Mặc dù có hiệu quả khiến Trung Quốc có nhiều thời gian để phát triển kinh tế. Nhưng do ổn định, hòa bình quá lâu khiến dân chúng quên đi sự uy hiếp bên ngoài. Nếu một ngày bốn phía đều là kẻ địch tiến sát thì chúng ta sẽ gặp phải việc gì?



Vương Trạch Vinh nói tới đây liền khẽ đập bàn nói:



- Cường quốc phả bắt đầu từ bây giờ, là phải có khí phách không sợ kẻ địch nào cả. Quân đội dùng để làm gì, quân đội phải có tinh thần bất khuất. Khi quốc gia cần, quân đội Trung Quốc phải có can đảm chiến đấu. Quân đội một quốc gia nếu quá lâu không chiến sẽ là binh lính già nua.



Hắn nói tới đây, cả phòng hội nghị liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm.



Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Vương Trạch Vinh nói tiếp:



- Từ tiếng vỗ tay của mọi người tôi thấy đây là khí phách. Trung Quốc chúng ta cần khí phách này. Ai nếu có can đảm xâm phạm thì chúng ta phải quyết tâm đáp trả. Tôi cho rằng Trung Quốc cần chọn một quốc gia rồi đưa quân tới sát biên giới, ép cho bọn họ phục, phải làm bọn họ không dám làm càn nữa, khiến bọn họ không dám coi thường Trung Quốc chúng ta.



Hắn còn chưa nói xong, tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang vọng phòng hội nghị.



- Đây là ý của tôi, xin mời các vị thảo luận.



Vương Trạch Vinh nói.



Bành Bộ Thuân nói:



- Đồng chí Vương Trạch Vinh nói rất đúng, tôi hoàn toàn ủng hộ. Sau đây tôi đề nghị tiến hành biểu quyết ý kiến của đồng chí Vương Trạch Vinh.



Bí thư Trịnh có chút buồn bực. Hội nghị vốn do mình chủ trì nhưng mãi không có ý kiến thống nhất. Vương Trạch Vinh vừa lên tiếng đã thành như vậy.



Bí thư Trịnh thở dài một tiếng và nghiêm túc nói:



- Chúng ta bây giờ biểu quyết một chút.