Quan Khí​

Chương 18 : Vấn đề

Ngày đăng: 20:06 18/04/20


Mấy ngày ngầm tranh đấu, xã Hoàn Thành đã tiến hành công tác điều chỉnh nhân viên trên diện rộng. Vương Trạch Vinh cũng không biết tình hình của mấy vị lãnh đạo. Mặc dù hắn kiên quyết không nhận đồ, nhưng mọi người vẫn lấy đủ lý do mang đồ tới. Tiền căn bản không dám nhận. Quà thì không thu cũng không tốt. Nếu không nhận mọi người nói hắn thoát ly quần chúng. Nhưng nếu nhận một đống lớn hắn liền bất đắc dĩ.



Công tác điều chỉnh nhân viên của xã Hoàn Thành về cơ bản đã xong. Tình hình hỗn loạn do bộ máy xuất hiện vấn đề đã từ từ thay đổi. Triệu Lệ được điều đến phòng văn xã. Người ta ngạc nhiên là Triệu Lệ vui mừng rời đi. Điều làm người ta trợn mắt há mồm hơn nữa là Hoàng Vĩ trăm phần trăm sẽ bị điều chỉnh lại không hề mất vị trí, vẫn ngồi ở Văn phòng Đảng chính.



Bây giờ Hoàng Vĩ trên cơ bản là chân chó của Vương Trạch Vinh, tận tâm tận sức với lệnh của Vương Trạch Vinh đưa ra. Mỗi ngày Hoàng Vĩ đều lau bàn làm việc của Vương Trạch Vinh, rót trà cũng là việc của hắn.



Văn phòng Đảng chính cũng có thêm một người vào, đó là một thiếu phụ từ phòng Khoa giáo. Người này tên Bàng Mẫn. Người phụ nữ này trông khá được, hai mắt rất đẹp, ánh sáng tỏa bốn phía. Điều này làm Trương Chính Cường và Hoàng Vĩ đều nhìn về phía cô ta với ánh mắt xâm lược đầy dục vọng. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng âm thầm có ý dâm với người phụ nữ này. Người phụ nữ này khoảng 30 tuổi, là người do Hòa Quốc Hùng tự mình điều vào. Nghĩ đến đây là người phụ nữ của Hòa Quốc Hùng, Vương Trạch Vinh liền cố gắng tránh xa. Có một lần Vương Trạch Vinh tận mắt nhìn thấy người phụ nữ này có hành động rất thân mật với Hòa Quốc Hùng.



Vương Trạch Vinh đã quan sát quan khí của người phụ nữ này, quan khí của cô ta hơn ngàn điểm. Cả văn phòng thì chỉ có mình nhiều quan khí hơn cô ta.



Tình huống của Bàng Mẫn rất nhanh đã được Tiểu Giang tìm hiểu rõ ràng. Vương Trạch Vinh nghe Tiểu Giang giới thiệu, chồng người phụ nữ này là giáo viên trường cấp ba. Cô ta vốn là giáo viên ở xã Hoàn Thành, sau đó móc nối được Hòa Quốc Hùng, làm tình nhân của Hòa Quốc Hùng. Sau đó được Hòa Quốc Hùng điều đến phòng Khoa giáo. Thực ra trước đó Vương Trạch Vinh biết người phụ nữ này, trước kia luôn ra vẻ cao cao tại thượng, thấy mọi người đều không thèm để ý. Cũng không biết cô ta làm cách nào dụ dỗ được Hòa Quốc Hùng.



Nghĩ đến chuyện của Bàng Mẫn, Vương Trạch Vinh ngồi trong phòng hội nghị nghe mấy lãnh đạo bàn công việc.



Là chánh văn phòng, Vương Trạch Vinh luôn được tham gia hội nghị, nhận nhiệm vụ ghi chép.



Sau thời gian một tháng, công tác của xã trên cơ bản đã ổn định. Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện quan hệ giữa các lãnh đạo xã trở nên khá khó hiểu. Có lẽ là do vấn đề quyền lực và quyết định nên từ từ hình thành vài nhóm người, tranh đấu cũng bắt đầu.



Chu Hồng Thiên và Chu Thu Lệ ở rất nhiều vấn đề là đồng minh, từ từ đối đầu với Hòa Quốc Hùng và Đinh Lỗi. Hạ Sơn mặc dù không liên hợp với ai, nhưng thái độ của hắn nhiều lúc nghiêng về phía Hòa Quốc Hùng. Bề ngoài Hòa Quốc Hùng chiếm đa số nhưng Hạ Sơn cứ lắc lư làm cho Hòa Quốc Hùng buồn bực. Nếu Hạ Sơn theo đám người Chu Hồng Thiên, Hòa Quốc Hùng biết xã Hoàn Thành sẽ thay đổi rất lớn.



Việc này có chút phức tạp. Đồng minh của Chu Hồng Thiên và Chu Thu Lệ là vững chắc nhất. Bởi vì hai người kết hợp với nhau nên khi biểu quyết thì tiếng nói của bọn họ rất nặng.



Vương Trạch Vinh lần đầu tiên biết rất nhiều chuyện không phải người đứng đầu có thể quyết định. Chu Thu Lệ và Đinh Lỗi đều là thành viên Đảng ủy. Ý kiến của bọn họ trong hội nghị cũng rất quan trọng. Bởi vì bọn họ cũng có quyền biểu quyết.




Nghe Tiểu Giang nói hoàn toàn vì tốt cho mình, trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh rất khó liên hệ nàng với người phụ nữ âm trầm lúc trước. Hắn không nhịn được cẩn thận quan sát nàng.



Thấy Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm vào mình, Tiểu Giang có chút xấu hổ:



- Sao nhìn em như vậy?



- Ha ha, tôi muốn nhìn xem có phải là đồng chí Giang Anh Hà hay không?



Vương Trạch Vinh trêu chọc.



Tiểu Giang khẽ cười nói:



- Có phải là anh cảm thấy em bây giờ khác lúc trước?



- Không phải khác, mà là quá khác.



Vương Trạch Vinh gật đầu nói.



- Vương ca yên tâm. Anh bây giờ là chỗ dựa của em, em không giúp anh còn giúp ai nữa.



Tiểu Giang nhìn Vương Trạch Vinh đầy tình cảm.