Quan Khí​

Chương 189 : Hàm Yên suy nghĩ

Ngày đăng: 20:10 18/04/20


Sau cuộc ân ái, Lữ Hàm Yên thỏa mãn dựa vào trong lòng Vương Trạch Vinh, sau lần thứ hai tái hợp, Lữ Hàm Yên lại càng quý trọng tình cảm với Vương Trạch Vinh, nghĩ đến lúc trước mình vì yêu cầu của mẹ mà phải tách Vương Trạch Vinh nên trong lòng vẫn có đôi chút áy náy. Lúc trước nếu mình kiên trì một chút thì có khi giờ này hai người đã có con chạy lông nhông rồi!



- Trạch Vinh, xin lỗi!



Lữ Hàm Yên nhẹ nhàng vuốt ve vùng ngực bằng phẳng của Vương Trạch Vinh, thỏ thẻ nói. Khi có được hạnh phúc thì nàng lại càng cảm khái những việc trước kia.



Vương Trạch Vinh nghe được câu nói khó hiểu liền hỏi:



- Xin lỗi cái gì chứ?



- Trạch Vinh, trước kia nếu em kiên quyết thêm chút nữa thì chúng ta sẽ không xa nhau lâu như vậy!



- À! Việc này à!



Vương Trạch Vinh cười nói:



- Quên đi, đều là chuyện quá khứ cả rồi, giờ không phải em vẫn thành vợ của anh sao?



Cố rúc sâu vào lòng Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên nói:



- Kỳ thực, anh và Tiểu Giang cũng khá xứng.



Lời này tùy rằng rất khẽ, nhưng Vương Trạch Vinh giật cả nảy, cố làm như bình tĩnh, ra vẻ khó hiểu hỏi:



- Hôm nay em làm sao vậy, toàn nói những câu khó hiểu.



Cắn một cái lên tay Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên đột nhiên nói:



- Đừng nói rằng anh và Tiểu Giang không có gì, thực ra em biết tất.



Lữ Hàm Yên cũng là một cô gái cực thông minh, luận về chỉ số IQ thì nàng tuyệt đối cũng không thua kém Tiểu Giang, chỉ có điều nàng không thể hiện ra mà thôi. Có bao nhiêu chuyện xảy ra ở cái huyện này mà có thể dấu diếm được nàng cơ chứ.



- Biết tất! Em biết gì cơ chứ?



Vương Trạch Vinh thất kinh hỏi.



Lữ Hàm Yên thở dài một hơi, tay ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh nói:



- Anh không phải phụ nữ nên không biết. Em có thể cảm nhận được tình ý của Tiểu Giang với anh. Vì sự phát triển của anh mà nàng tình nguyện rời đi. Việc này hoàn toàn là suy nghĩ cho anh!


Vương Trạch Vinh nói:



- Dự tính từ 3-5 ngày.



- Vậy thì sao đủ, tôi thấy để 10 ngày đi, hai vợ chồng cứ vui chơi thoải mái, có chuyện gì thì tôi sẽ bảo văn phòng giữ liên lạc với cậu, nếu không đủ thì gọi điện thoại nói một tiếng là được mà.



Hiện giờ một mặt Trịnh Chí Minh hi vọng có thể quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh, mặt khác lại hi vọng Vương Trạch Vinh có thể đi nhiều ngày càng tốt, có Vương Trạch Vinh ở huyện Khai Hà thì hắn cảm thấy rất khó chịu.



Ra khỏi huyện ủy, Vương Trạch Vinh lại tới bên ủy ban huyện tìm Trương Thuận Tường, nói lại việc xin phép một lần, Trương Thuận Tường cũng vui vẻ đồng ý.



Tất cả đều rất thuận lợi, Vương Trạch Vinh đang lái xe về thì đột nhiên nghĩ đến Tiểu Giang đang ở trong khách sạn, rồi đổi hướng chạy tới khách sạn.



Khẽ đập cửa phòng, dường như sớm biết Vương Trạch Vinh sẽ đến, Tiểu Giang nhanh chóng ra mở cửa phòng.



Hai người đi vào ngồi xuống, nhìn thấy đống hành lý đã thu dọn xong, Vương Trạch Vinh hỏi:



- Muốn đi sao?



Tiểu Giang cười lớn nói:



- Ừ, vé máy bay đã đặt rồi, là trưa mai.



Vương Trạch Vinh cũng không biết tình hình của Tiểu Giang ở phía nam, hỏi:



- Em ở phía nam đã phát triển đến thế nào rồi?



Tiểu Giang cười nói:



- Yên tâm đi, chị họ em hết sức lợi hại. Đừng tưởng rằng chị ấy đã từng bị điên, giờ thì chẳng điên tí nào cả, giao dịch vàng thật sự là thuận buồm xuôi gió, trong khoảng thời gian em tới đó đã kiếm lời được hơn 100 ngàn. Em cũng bắt đầu vừa học vừa làm, em còn đại lý cho sản phẩm của nước ngoài, nên chắc chắn sẽ phát triển.



Nghe được Tiểu Giang nói như vậy, tuy rằng trong lòng còn có bận tâm nhưng Vương Trạch Vinh cũng thấy nhẹ nhõm đi chút ít.



- Hôm qua em đã gả cho anh, từ hôm nay trở đi em sẽ coi mình là vợ của anh.



Nói tới đây, Tiểu Giang đưa danh thiếp của mình cho Vương Trạch Vinh nói:



- Trên này có số điện thoại và nick QQ của em, nếu rảnh thì dùng QQ liên hệ với em nhé.



Nhận lấy danh thiếp, Vương Trạch Vinh đút vào trong áo, sự tình đã phát triển đến hiện giờ, hắn cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.