Quan Khí
Chương 205 : Đắc tội với người cũng không có gì đáng ngại
Ngày đăng: 20:10 18/04/20
Sau khi tắt điện thoại, sắc mặt của Vương Trạch Vinh rất khó coi. La Trung Hoa rõ ràng là đang ở đây, nếu việc này giải quyết không xong, đầu tiên là uy tín của mình sẽ bị giảm sút rất lớn, sau đó thì thường ủy cũng bị liên lụy, kết quả như vậy, cũng không phải là mong muốn của Vương Trạch Vinh.
Kêu Chu Hợp Vi vào phòng, Vương Trạch Vinh hỏi?
- Hiện tại nhà máy có bao nhiêu gian hàng mặt tiền?
Chu Hợp Vi nói:
- Bởi vì nhà máy dệt rất lớn, sau khi làm ăn phát đạt thì cửa hàng giáp mặt đường đều cho thuê với giá rất cao, tổng cộng có hai trăm hai mươi lăm gian hàng sát mặt đường.
Vương Trạch Vinh lại hỏi:
- Chỗ này tính tiền cho thuê như thế nào? Bao nhiêu tiền một mét vuông?
Chu Hợp Vi nói:
- Vì tiền cho thuê là Triệu Cao Sở cho thuê, hắn chỉ trả cho nhà máy hai trăm tệ mỗi gian, tôi âm thầm điều tra thì hắn không cho thuê theo mét vuông, vì cửa hiệu thì nhà máy đều chia ba mét vuông một gian, hắn đều cho thuê tám trăm một gian.
Lợi nhuận thu vào thật lớn! Vương Trạch Vinh than thầm. Triệu Cao Sở không phải làm cái gì mà mỗi tháng đều có được số tiền lên đến sáu trăm tệ, tiền thuế đều do nhà máy chi trả.
Lại đi vào phong họp, Vương Trạch Vinh nhìn mọi người, chân thành nói:
- Tôi biết tình hình tình tài chính của huyện chắc cũng không thể xuất ra được từng đó tiền.
Vừa mới nói đến đây, một người con gái vùng vằng đứng lên:
- Không giải quyết được, anh còn tới đây làm gì?
Vương Trạch Vinh nói:
- Cô có nghe tôi nói đã không?
Hắn cũng có chút giận dữ. La Trung Hoa rõ ràng là muốn gây phiền toái cho mình đây.
- Tôi muốn giúp mọi người, vậy mà mọi người còn nhao lên.
Hồng Đại Cường liền ngăn cô gái lại:
- Trước hết, cứ nghe chủ tịch huyện Vương nói xong cái đã.
Vương Trạch Vinh nhìn Hồng Đại Cường tỏ vẻ tán thành “ Người này còn có chút hiểu biết.”
- Mọi người có nghĩ rằng, cho dù huyện có xuất ra một ít tiền để chia cho mọi người, cũng chỉ giải quyết được khoảng một hai tháng. Việc này cơ bản không giải quyết được tận gốc. Về lâu dài thì cuộc sống của mọi người không thể tốt lên được.
Vương Trạch Vinh chân thành giải thích.
Một người tuổi còn trẻ nói:
- Chủ tịch huyện Vương, tôi là Trịnh Bân. Ngài nói như vậy thực sự chúng tôi cũng đã nghĩ đến. Chẳng qua gây rối là chúng tôi cũng chỉ muốn vấn đề này được hoàn toàn giải quyết. Tôi thấy ngài thực sự muốn giúp chúng tôi giải quyết vấn đề này. Ngài cứ nói ra ý kiến, chúng tôi không nghĩ ra được.
Không ngờ Vương Trạch Vinh làm lại giành được thắng lợi nên rất được công nhân viên chức của nhà máy rất tín nhiệm. Nhìn thấy Triệu Cao Sở chủ động đem mấy cửa hiệu sát mặt đường đến trả, mọi người đều cảm kích.
Vương Trạch Vinh nói với Vương Liên Hỉ:
- Giám đốc Vương, cửa hiệu mặt tiền đã thu lại được. Từ nay nó là miếng cơm của cônng nhân viên chức của toàn bộ nhà máy, nhất thiết phải cẩn thận làm cho tốt.
Vương Liên Hỉ gật mạnh đầu nói:
- Xin chủ tịch Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chú ý. Khi có tình hướng đặc biệt sẽ thành lập một tổ nhỏ nhằm giám sát tình hình.
Chu Hợp Vi nói:
- Hiện tại thì vấn đề nhà xưởng có chút khó khăn.
Vương Trạch Vinh nhìn hai người nói:
- Nhà xưởng kia nằm sâu bên trong không lẽ không nghĩ ra cách gì à?
Nhìn Vương Trạch Vinh lên xe rời đi rồi, cả Vương Liên Hỉ và Chu Hợp Vi suy nghĩ một hồi lâu, cẩn thận phân tích lời Vương Trạch Vinhvừa nói. Chu Hợp Vi vỗ đùi nói:
- Cao! Thực sự là cao.
Vương Liên Hỉ hỏi:
- Cái gì?
Chu Hợp Vi nói:
- Có lẽ Chủ tịch huyện Vương có ý muốn chúng ta bịt đường vào trong.
Vương Liên Hỉ đầu đổ mồ hôi, nói:
- Không tồi, nhà xưởng thì cho thuê nhưng đường thì không cho thuê, sửa lại một bức tường cũng là như thế.
Chu Hợp Vi nói:
- Không làm đường cho bọn họ thì bọn họ không được phép kinh doanh.
Vương Liên Hỉ nói:
- Ngộ nhỡ bọn họ bẩm báo lên huyện thì làm sao?
Chu Hợp Vi nói:
- Không phải là có Chủ tịch huyện Vương đó sao.
Hai người lập tức hành động.