Quan Khí​

Chương 22 : Một cảm giác rất kỳ quái

Ngày đăng: 20:06 18/04/20


- Chánh văn phòng Vương tới sao còn mang theo quà vậy?



Khi mở cửa ra, Lữ Khánh Phân như chờ từ trước, nhiệt tình mời Vương Trạch Vinh vào trong.



Tất cả thiết kế không thay đổi, Vương Trạch Vinh rất quen thuộc với nơi này. Trước kia khi còn yêu nhau, cứ hàng ngày Vương Trạch Vinh lại đến đây. Lúc trước Lữ Khánh Phân cũng nhiệt tình như vậy. Đi một vòng rồi lại trở về, Vương Trạch Vinh có cảm giác như đang nằm mơ.



- Anh đến.



Lữ Hàm Yên đứng sau lưng Lữ Khánh Phân nhẹ nhàng nói, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.



- Cô Lữ, chút quà nhỏ mà thôi.



Vương Trạch Vinh đặt hoa quả lên bàn.



- Hàm Yên, mau rót trà cho Chánh văn phòng Vương.



Lữ Khánh Phân nói với con gái đang đứng cạnh Vương Trạch Vinh:



- Chánh văn phòng Vương, cậu mau ngồi xuống đi.



- Cô cứ gọi cháu Tiểu Vương là được, không nên khách khí như vậy.



Vương Trạch Vinh nghe Lữ Khánh Phân gọi mình là Chánh văn phòng Vương, đúng là rất chói tai.



- Vậy thì tốt, cô gọi cháu là Tiểu Vương.



Lữ Khánh Phân không hề khách khí nói.



Phòng tuy nhỏ nhưng được thu dọn rất sạch sẽ, chỉnh tề.



Bố Lữ Hàm Yên mất sớm nên cuộc sống của Lữ Khánh Phân cũng không dễ dàng. Từ sau khi chồng chết đi, Lữ Khánh Phân không kết hôn nữa, một tay nuôi Lữ Hàm Yên lớn đến bây giờ.



Đã hơn một năm rồi không đến đây. Một lần nữa đến làm Vương Trạch Vinh không khỏi cảm khái trong lòng.


Lời nói của Vương Trạch Vinh làm Lữ Khánh Phân khá hài lòng, vì thế nụ cười trên mặt càng nhiều hơn.



- Tiểu Vương, chuyện giữa cháu và Hàm Yên nhà cô, cô cũng không ngăn cản. Hai đứa nói chuyện đi. Hàm Yên vẫn luôn thích cháu. Cháu phải đối tốt với Hàm Yên nhà cô đó.



Lữ Khánh Phân trực tiếp nói rõ ra.



- Mẹ nói gì thế?



Lữ Hàm Yên xấu hổ. Nghe Lữ Khánh Phân nói với Vương Trạch Vinh rằng mình vẫn thích người ta. Mặc dù hai người đã hôn nhau nhưng nàng vẫn xấu hổ, mặt ửng hồng.



- Thế ai ầm ĩ nói phải gả cho Tiểu Vương, bây giờ người ta tới cô lại xấu hổ gì chứ.



Lữ Khánh Phân nói càng làm cho Lữ Hàm Yên thêm đỏ mặt.



Thấy Lữ Hàm Yên xấu hổ như vậy, Vương Trạch Vinh lại cảm thấy tình cảm lại nhảy lên.



Vương Trạch Vinh bắt đầu phê bình mình. Có một người đẹp như vậy nguyện ý gả cho mình, mình còn nghĩ gì nữa chứ.



- Tiểu Vương, cháu và Hàm Yên nhà cô đã có quan hệ như vậy, bình thường cháu phải chú ý một chút. Cô nghe nói Giang Anh Hà cùng văn phòng của cháu đi lại khá gần với cháu đó.



Khi hai người đang nói chuyện, Lữ Khánh Phân đột nhiên nói.



Vừa nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh liền hiện ra vẻ không hài lòng. Hắn thầm nói tôi chưa lấy con gái bà, vậy mà bà đã quản chuyện của tôi. Cho dù tôi có chuyện với Tiểu Giang thì cũng không đến lượt bà quản.



Thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên nói:



- Trạch Vinh, anh không cần để ý người khác nói gì về mình.



Nói xong Lữ Hàm Yên quay sang nói với mẹ:



- Mẹ đó, nghe mấy thứ đấy làm gì. Trạch Vinh làm việc cùng văn phòng với cô ấy, trước kia không có gì, bây giờ đột nhiên có dư luận. Đây là có người ghen ghét Trạch Vinh.



Nghe xong Lữ Hàm Yên nói, Vương Trạch Vinh không khỏi cảm thấy áy náy với nàng. Hắn cẩn thận suy nghĩ thì biết chuyện của mình và Tiểu Giang khó mà nói. Việc này cũng không phải bịa đặt, thời gian gần đây hai người đi lại hơi gần.