Quan Khí
Chương 212 : Vũ khí hạt nhân của Hạng gia đã mất
Ngày đăng: 20:10 18/04/20
Mọi người đang nói chuyện thì Vương Trạch Vinh thấy Hứa Tố Mai nghe điện, mặt bà tái mét đi.
- Mẹ, chuyện gì thế?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Trạch Vinh, bố con gọi tới bảo chúng ta cùng đi một chuyến.
Mặc dù không biết là chuyện gì nhưng thấy vẻ mặt Hứa Tố Mai như vậy, Vương Trạch Vinh biết nhất định xảy ra chuyện lớn. Hắn đưa chìa khóa xe cho Hác Duệ Bân rồi nói:
- Tiểu Hác, cậu lái xe về đi. Tôi có chút việc phải đi một chuyến. Có việc tôi sẽ gọi điện cho cậu.
Hác Duệ Bân cầm lấy chìa khóa rồi nói:
- Có cần tôi giúp gì không?
Vương Trạch Vinh lắc đầu.
Mấy người ngồi xe Hứa Tố Anh chạy về nhà Hạng Nam.
Vừa vào cửa thì thấy Hạng Nam nghiêm mặt ngồi đó.
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy anh?
Hứa Tố Mai hỏi.
- Lão gia tử không được rồi.
Hạng Nam đau đớn nói.
- Hôm trước gọi điện bố vẫn tốt mà, sao lại không được?
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Nghe nói không cẩn thận nên ngã, bây giờ bố vẫn đang hôn mê.
Nghe thấy hai người nói chuyện, Vương Trạch Vinh về cơ bản đã đoán được nội dung.
Bố của Hạng Nam – Hạng Chính Thiên có thể nói là vũ khí hạt nhân của Hạng gia. Đừng nhìn ông đã lui xuống nhưng sức ảnh hưởng không nhỏ. Con cháu Hạng gia nói thật thì không có bao nhiêu người thành tài. Nếu không phải có ông đứng sau chống lưng, Hạng Nam cũng không thoải mái như vậy. Bây giờ nghe ông xảy ra chuyện, tâm trạng Hạng Nam liền rất xấu. Có lão gia tử che mưa che gió, người Hạng gia rất dễ chịu. Bây giờ xảy ra chuyện thì sẽ là tai nạn đối với Hạng gia.
- Trạch Vinh, lần này con và Tiểu Mật cùng bố lên Bắc Kinh. Có lẽ đây là lần gặp cuối cùng.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Vừa nãy con nghe nói bố có thể không lên được bộ Nông nghiệp là sao?
Hạng Nam trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:
- Con không cần lo lắng mấy chuyện này. Con phải làm tốt ở Huyện Đại Phường. Bố hy vọng con có thể chính thức làm ra vài việc.
Vương Trạch Vinh nói:
- Điểm này xin bố yên tâm. Con dù như thế nào cũng phải làm tốt ở Huyện Đại Phường.
- Trạch Vinh à, bố đoán con đường cao tốc kia sẽ gặp khó khăn.
- Không phải đâu, bố là Bí thư tỉnh ủy mà?
Hạng Nam nói:
- Tình hình bây giờ bố có thể không thể làm Bí thư tỉnh ủy được rồi, ngay cả Bộ trưởng bộ Nông nghiệp cũng chưa chắc. Đây mới là chuyện bố lo nhất.
Vương Trạch Vinh không rõ lắm cách thức đấu tranh ở tầng trên. Nhưng nghe thấy Hạng Nam có thể sẽ không làm được quá lâu ở vị trí Bí thư tỉnh ủy nữa, hắn cũng hiểu con đường cao tốc sẽ khó làm. Nếu là như vậy thì cho dù thông qua phương án làm đường thì Bí thư tỉnh ủy mới tới cũng sẽ có thể điều chỉnh đến nơi khác.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bố có thể giúp con phá hai ngọn núi không? Chỉ cần phá hai ngọn núi là đường nối từ Huyện Đại Phường với bên ngoài sẽ được thông. Đến lúc đó con sẽ vùi đầu nhằm phát triển Huyện Đại Phường.
Biện pháp này của Vương Trạch Vinh khá được, chỉ cần phá núi là Huyện Đại Phường sẽ sống.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Rất tốt, suy nghĩ này của con rất được. Nếu muốn đưa cao tốc đi thông Huyện Đại Phường sẽ khá khó khăn. Nhưng chỉ phá hai ngọn núi thì không có gì khó. Như vậy đi, bố lập tức liên lạc các cơ quan chuyên môn yêu cầu giải quyết việc này.
Hạng Nam vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bố có thể chỉ giúp được con như vậy mà thôi. Tình hình bây giờ ngay cả bố cũng không thể nói rõ. Sau này con phải tự mình cố gắng.
Vương Trạch Vinh vốn không muốn dựa vào Hạng gia và phát triển nên cười nói:
- Bố yên tâm, con sẽ cố gắng công tác.
Vương Trạch Vinh căn bản không quan tâm quá nhiều lão gia tử sống hay chết. Hắn không phải người Hạng gia, lão gia tử cũng không giúp gì hắn.