Quan Khí​

Chương 238 : Nghiên cứu phát triển huyện Đại Phường

Ngày đăng: 20:11 18/04/20


Sau khi ăn cơm, tuy rằng Vương Trạch Vinh nói không muốn có hoạt động khác nhưng Tào Hưng Hạo vẫn bố trí xông hơi.



Mấy người xông hơi xong lại ra ngồi ở một phòng trà có hoàn cảnh không tồi, tất cả mọi người đều có vẻ sảng khoái.



Vương Trạch Vinh cười nói với Tào Hưng Hạo:



- Ông anh này càng ngày càng hưởng thụ nhỉ.



Tào Hưng Hạo cười nói:



- Không có biện pháp, phải thể nghiệm cuộc sống nhiều hơn mới được.



Nghĩ đến huyện Đại Phường còn có rất nhiều người mấy ngày liền kiếm ăn từng ngày còn rất khó khăn, Vương Trạch Vinh càng thêm quyết tâm muốn lãnh đạo nhân dân phát triển kinh tế.



Lưu Á Động là một trưởng phòng của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh, ngồi bên cạnh nói với Vương Trạch Vinh:



- Trạch Vinh, tôi đã nghĩ một chút tình huống của huyện Đại Phường các chú. Chỗ đó đất rộng người thưa, việc tận dụng hoàn cảnh không tốt, tôi thấy các chú có thể làm được gì đó đấy.



Vương Trạch Vinh gật đầu nói:



- Lưu ca, tôi cũng đã nghĩ việc này. Tỷ lệ người và đất của huyện Đại Phường không hợp lý, mỗi người có khoảng năm mẫu đất. Theo lý thuyết thì chừng đó đất là có thể đủ nuôi sống nông dân, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân, hiện tại thu hoạch trên đất đai đều rất không như mong muốn. Rất nhiều nông dân thấy không kiếm ăn được gì trên đất đai của mình, đều lần lượt ra ngoài làm thuê, nông thôn chỉ còn lại phụ nữ, người già và trẻ em.



Lưu Á Động nói:



- Thu nhập đầu người của huyện thấp chính là một nguyên nhân trọng yếu khiến cuộc sống của nông dân rất nghèo. Tốt nhất là các chú nên bỏ chút công sức trong chuyện này. Đúng rồi, hiện tại có một phương thức lưu chuyển đất đai, các chú có thể thí nghiệm một chút. Nghe một lãnh đạo nói, bước tiếp theo có lẽ sẽ tiến hành làm thí điểm. Nếu các chú tranh thủ cơ hội này làm thí điểm trước, có lẽ có thể làm ra được một ít thành tích.



Sau khi hỏi tỉ mỉ tình huống lưu chuyển đất đai, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy rất hứng thú. Có có lẽ nông dân có thể chọn dùng phương pháp này để tạm thời giải quyết vấn đề cơm ăn. Tuy rằng tuy rằng biện pháp này chỉ có thể dùng trong ngắn hạn nhưng cũng là một biện pháp rất hữu dụng đối với Đại Phường.



Lời nói của Lưu Á Động đúng là dẫn dắt cho Vương Trạch Vinh. Nếu thật sự triển khai toàn diện việc lưu chuyển đất đai, cũng là tiến hành các loại hình thức kinh doanh đất đai, có lẽ thật sự có thể tìm ra một phương pháp nhất định nào đó.




- Không ngờ cái gì? Có tặng được tiền hay không?



Vợ Mao Hiếu Lễ rất quan tâm tới số tiền một trăm ngàn tệ kia.



Mao Hiếu Lễ ngồi xuống, uống một ngụm trà vợ đưa cho, thở dài nói:



- Bà biết không? Tôi không thể nào tưởng tượng được quan hệ của Vương Trạch Vinh. Có cậu ta hỗ trợ, Vệ Quân muốn vào ban ngành nào cũng rất đơn giản.



- Thật sự?



- Lần này không tốn một xu, người ta còn tranh nhau mời Vương Trạch Vinh ăn cơm. Có nói bà cũng không biết, đó đều là những người có vai có vế cả.



Sau khi hai người đàm luận một phen, vợ Mao Hiếu Lễ hâm mộ nói:



- Tôi cũng không nhìn ra Vương Trạch Vinh lại là người có năng lực như vậy. Ông nói cậu ta có năng lực như vậy sao lại tới địa phương quỷ quái như huyện Đại Phường này chứ?



- Rèn luyện cho tiền đồ rộng lớn sau này!



Mao Hiếu Lễ chỉ có thể giải thích được như vậy.



- Ông cần phải nhanh chóng gắn chặt với cậu ta, ngàn vạn lần không được đấu với cậu ta. Nếu chẳng may cậu ta không hỗ trợ, Vệ Quân có thể sẽ không xong.



Vợ Mao Hiếu Lễ lo lắng nói.



Mao Hiếu Lễ mỉm cười đắc ý nói:



- Đúng là lòng dạ đàn bà, chẳng lẽ chồng của bà chỉ là để trang trí sao? Vương Trạch Vinh cần tôi!