Quan Khí
Chương 305 : Nói giúp
Ngày đăng: 20:12 18/04/20
Vương Trạch Vinh không quá lo lắng chuyện viên đạn. Nếu như chuyện này hắn không điều tra thì ai còn dám đối đầu với tổ chức xã hội đen. Hắn là người từ cơ sở di lên, vì vậy hiểu rõ tâm lý của người dân là sợ đám côn đồ. Mọi người bình thường dù rất giận nhưng cũng không dám nói ra. Nếu như chính quyền không đứng ra trấn áp thì người dân đúng là không có hy vọng.
Vương Trạch Vinh mặc dù một lòng muốn tiến bộ nhưng hắn lại muốn làm việc tốt cho nhân dân. Đặc biệt là khi viên đạn xuất hiện lầm hắn càng thêm quyết tâm và không tiếc hy sinh thân mình vì lợi ích của người dân.
Ngay khi Hác Duệ Quân đang không ngừng điều tra Điền Mông Lực thì Vương Trạch Vinh đột nhiên nhận được điện thoại từ huyện Thương Điền.
- Trạch Vinh, thời gian gần đây thế nào?
La Trung Hoa từ sau khi điều đến huyện Thương Điền thì đây là lần đầu tiên hắn gọi đến cho Vương Trạch Vinh.
Nghe thấy giọng của La Trung Hoa, Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư La, anh xem tôi đó. Đáng lẽ tôi phải gọi cho anh trước mới đúng.
La Trung Hoa cười nói:
- Ai gọi trước chẳng như nhau, gần đây anh ổn chứ? Huyện Đại Phường bây giờ phát triển rất tốt.
Trong giọng nói rõ ràng có vẻ không cam tâm. Nói thật hắn không muốn rời khỏi Huyện Đại Phường. Bây giờ Huyện Đại Phường đã bắt đầu phát triển, thành tích lập tức sẽ có mà phải rời đi, hắn không cam tâm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Mọi người đều ổn cả. Bí thư La đến Thương Điền có thuận lợi không?
Hai người nói chuyện một lát thì La Trung Hoa đổi sang chuyện khác:
- Trạch Vinh, nghe nói cậu đang điều tra Điền Mông Lực.
Vương Trạch Vinh không ngờ La Trung Hoa cũng biết được tin này:
- Cũng không có gì, chỉ là có người tố cáo nên điều tra một chút.
- Trạch Vinh, tôi biết Tiểu Điền này, là người tay trắng làm lên, cậu ta cũng đã dành nhiều công sức cho sự phát triển của Huyện Đại Phường. Đặc biệt công ty và mỏ than của cậu ta cũng thuê không ít người làm, giải quyết đời sống khó khăn của không ít người. Là một ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, cậu ta cũng tích cực tham gia các công tác của huyện. Đối với đồng chí như vậy thì huyện phải thận trọng mới đúng.
La Trung Hoa rõ ràng là đang nói giúp Điền Mông Lực.
Vương Trạch Vinh nói:
- Điều tra một chút thôi mà, có hay không có vấn đề thì bây giờ cũng không tiện kết luận.
Vương Trạch Vinh bắt tay Lý Đông Tấn, sau đó bắt tay Điền Mông Lực mà nói:
- Huyện Đại Phường rất cần những người như anh đầu tư.
Thấy Vương Trạch Vinh rời đi, Điền Mông Lực vỗ mạnh vào bàn đầy tức giận.
Lý Đông Tấn khó hiểu hỏi:
- Anh không có việc gì chứ?
Điền Mông Lực cười nói:
- Có chuyện gì chứ, bọn họ muốn điều tra thì cứ việc.
- Nào, chúng ta tiếp tục ăn.
Điền Mông Lực cười nói.
Thấy Điền Mông Lực như vậy, Lý Đông Tấn cũng bắt đầu có chút lo lắng. Hắn đã được không ít chỗ tốt từ Điền Mông Lực. Điền Mông Lực còn tặng hắn một ngôi nhà ở trên thành phố.
- Phó chủ tịch Lý, ngài cũng thấy đó. Vương Trạch Vinh bây giờ rất kiêu căng.
Lý Đông Tấn không nhịn được mà nói:
- Lão Điền, anh nói thật với tôi, anh thật sự không dính dáng đến xã hội đen đó chứ?
- Tôi nói Phó chủ tịch Lý, chúng ta quen biết nhau đâu phải ngày một ngày hai, anh còn không hiểu tôi ư. Loại chuyện đó tôi nhất định không đi làm. Anh cứ yên tâm.
Điền Mông Lực nói tiếp:
- Không biết Thị trưởng Ngũ làm như thế nào mà để loại người như Vương Trạch Vinh làm loạn ở Huyện Đại Phường như vậy.
Lý Đông Tấn nói:
- Bên trên có người, Thị trưởng Ngũ không tiện đắc tội.
Lý Đông Tấn nói như vậy khiến cho suy nghĩ định gây sức ép từ bên của Điền Mông Lực đã biến mất. Hắn cảm thấy phải dùng biện pháp mình quen thuộc nhất mới được.